Oct 13, 2013 - Chúa
nhật 28 thường niên năm C
Các Bạn thân mến
Lần về thăm quê hương
Việt Nam năm 2008, mình ghé thăm một trại cùi ở Qui Nhơn, nơi Hàn Mạc Tử đã
sống những ngày tháng cuối cùng khổ đau vì bệnh phong cùi, vì tình yêu, đã chết
và để lại nơi đây nhiều kỷ vật còn trưng bầy ngay tại căn phòng nhỏ mà Hàn Măc
Tử đã ở: tranh ảnh, giường chiếu, dụng cụ cá nhân, và đặc biệt những bài thơ
bất hủ ca ngợi, trách móc sự hững hờ của người yêu, cũng như cuộc đời chung
quanh ông.
Trại cùi rộng lớn, bên hông thành phố, nhưng các căn nhà của bệnh
nhân ẩn sâu trong rừng, chung quanh bao bọc bởi núi đồi sông biển, đẹp, nên
thơ, lãng mạng, trữ tình vói những ghế đá, những chiếc võng đu đưa bên bờ vực
sâu...nhưng tất cả như những hàng rào giang tay vô cảm bao vây, cô lập các
bệnh nhân.
Đúng vậy, bởi bệnh hủi, phong, hay cùi là loại bệnh tách rời bệnh
nhân với xã hội, và mang lại cho con người nhiều bất hạnh nhất về: thể xác,
tình cảm, tinh thần. Đặc biệt ở Do Thái ngày xưa, nơi cả xã hội và
tôn giáo đều phân chia con người thành nhiều tầng lớp khác nhau, phân biệt
rõ ràng đến chi tiết, thì lọai bệnh này còn tủi nhục đau khổ hơn gấp bội
bởi sự tẩy chay, xua đuổi, do những điều cấm kỵ nghiêm ngặt được đặt ra.
Ngay cả với nguồn an ủi thiêng liêng duy nhất để người bệnh có thể chạy đến,
than thở, van xin, nương tựa, trông chờ là chính Thiên Chúa của họ, cũng bị cấm
đóan. Nên nếu được khỏi bệnh là cả một điều không tưởng, một ước mơ lớn, một
niềm hy vọng cao độ của người phong cùi thời ấy. Nhưng với Thiên Chúa thì lại
chẳng có gì là không thể. Thánh Luca ghi rằng:"Lúc Người vào làng kia,
thì có mười người phong hủi đón gặp Ngài. Họ dừng lại đàng xa và lên tiếng:" Lạy
Thầy Giesu, xin dủ lòng thương chúng tôi!" Lời tha thiết khẩn cầu
ấy như công khai nói lên niềm tin của họ. Và Đức Giesu đã động lòng thương cho
họ được lành mạnh.
Đây là một trong những kiểu chữa bệnh kỳ lạ của Ngài: không
thuốc men, không đụng chạm, không dùng bất kỳ trung gian nào, chỉ ra lệnh cho
bệnh nhân đi báo tin cho người đại diện tôn giáo để được xác nhận là đã
khỏi bệnh.
Đức Giesu đã chữa lành tất cả, nhưng chỉ có một người Samari ngoại
bang, quay trở lại lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa và tạ ơn Ngài.
Đây là một câu chuyện thật, được Thánh Luca ghi lại, chứ không
phải là dụ ngôn Đức Giesu kể. Vì thế đoạn Tin Mừng này cho chúng ta nhiều bài
học qúi gía về sự biết ơn. Cao hơn nữa, còn cho biết sự tỏ lòng biết ơn Đức
Giêsu không phải vì Ngài mà vì ích lợi của chúng ta. Ngài muốn chúng ta có tâm
tình tốt đối với Thiên Chúa, từ đó sẽ có mối liên hệ chặt chẽ với Ngài, và liên
hệ tốt này lại phát sinh nhiều ơn lành khác cho chúng ta.
Bởi cuộc sống là một chuỗi những ân huệ nối tiếp, đan xen kẽ nhau
được ban phát ra từ Thiên Chúa, từ con người. Có những ơn Thiên Chúa ban trực
tiếp, có những ơn Ngài ban gián tiếp qua các thụ tạo, qua cơ hội, qua hoàn
cảnh; có những ơn trong qúa khứ, có những ơn hiện tại, và chắc chắn sẽ có những
ơn cho tương lai.
Vậy nếu cuộc sống là lãnh nhận ơn phúc thì người nhận phải có lòng
biết ơn, đó mới là người có nhân cách thực sự.
1. Hành động theo đức tin:
- Sự chữa lành mười người cùi trên đường Đức
Giesu tiến về Gierusalem này rất thích hợp, vì đặc điểm chính của câu chuyện là
lòng biết ơn và phúc lành của một người Samari nói lên Đức Giesu là Đấng Cưú
Thế cho cả nhân loại, không chỉ riêng người Do Thái biết.
- Bên cạnh đó còn một đặc điểm nữa là Đức Giesu
truyền lệnh cho tất cả:" Hãy đi trình diện với các thầy tư
tế" rằng họ đã khoẻ mạnh trước khi họ được chữa lành.
- Nhưng" Đang khi đi thì họ được
chữa lành".
- Rõ ràng những người này đã hành động theo đức
tin, vì họ cầu xin Đức Giesu rủ lòng thương họ, nhưng Ngài chẳng đả động gì mà
lại truyền họ đi, chắc chắn có người trong số họ ngỡ ngàng, ngạc nhiên, thắc
mắc, nhưng họ không phản kháng, mà hoàn toàn im lặng đi theo lệnh truyền, chứng
tỏ họ tin Ngài tuyệt đối. Vì thế lời cầu xin của họ đã được nhận.
- Mệnh lệnh của Đức Giesu như bao hàm một lời
hứa, và với lời hứa của Ngài, chúng ta có thể luôn tin cậy tuyệt
đối.
- Có
lẽ Đức Giesu cũng muốn thử thách đức tin: vì Ngài không chữa bệnh ngay cho họ.
- Lại mời
gọi đức tin: nếu họ đi là chứng tỏ họ tin Ngài chữa lành cho họ.
- Bởi Đức Giesu luôn tế nhị, tôn trọng quyền
bính thế gian; dù độc lập, toàn quyền trên bệnh nhân, nhưng
Ngài đã truyền cho họ đi khai báo với các thầy tư tế có quyền hành.
- Họ làm
theo, và đã khỏi bệnh. Hành động vì tin lời Ngài, chính là đức tin, nên họ đã
được thưởng xứng đáng.
- Đây cũng là một bài học cho tất cả những ai
phải sống trong tình hình thiếu tự do, dưới một chính quyền thiếu dân chủ, để
luôn biết tôn trọng chính quyền những khi có lợi cho tập thể mình.
- Một
khía cạnh khác, mười người phong cùi ở đây đã quên thân phận mình là Do Thái
hay Samari, chỉ nhớ họ cùng bất hạnh, cùng một ước mơ, để đứng chung với nhau.
- Đúng
vậy, thực tế và kinh nghiệm cho thấy là có thể lôi kéo nhiều người lại gần với
nhau do cùng một niềm tin, cùng một niềm khát khao chung của họ đối với Thiên
Chúa.
2. Nguồn ân
huệ:
a) Thiên Chúa:
- Nhân loại
đã lãnh nhận vô vàn vô số ân huệ Thiên Chúa ban cho từ khi được dựng nên giống
hình ảnh Ngài, lại được hoàn thiện nhất trong các thụ tạo của Ngài.
- Tiếp tục được
nuôi dưỡng, quan phòng và cho làm chủ cả vũ trụ muôn loài, để con người được
hạnh phúc ở đời này cũng như đời sau.
-
Nhưng chúng ta đã không tôn vinh thờ kính, cảm tạ Ngài cho xứng đáng, mà lại
luôn làm ngược ý muốn của Ngài, phản bội, theo ý riêng, sa lầy vào đam mê tội
lỗi.
- Thiên
Chúa chờ đợi, tìm kiếm chúng ta để tha thứ, ban ơn phục hồi, nhưng với cuộc sống
đầy cạm bẫy, khó khăn, chúng ta tiếp tục tái phạm đi, sai phạm lại, không tự
đứng dạy được, Thiên Chúa lại nâng đỡ cho đứng lên, cứ như thế, không biết
chúng ta đã xúc phạm đến Ngài bao nhiêu lần, và Ngài đã thứ tha cho chúng ta
gấp bao nhiêu bẩy mươi bẩy lần bẩy!
- Bởi
chúng ta rất mau quên, quên nhanh chóng tất cả và lại vô tư sống, coi mọi
chuyện như tự nhiên đến rồi đi!
- Tệ
hơn nữa, nhiều khi chúng ta không những không cảm tạ, tôn thờ Thiên Chúa, mà
còn ngạo mạn xúc phạm cách này cách khác qua tư tưởng, lời nói, cung cách
hành xử với bản thân và mọi người.
- Biết
ơn Thiên Chúa về tất cả mọi sự vui buồn là một điều phải và rất tốt cho chính
chúng ta: do bày tỏ lòng biết ơn, chúng ta sẽ ý thức hơn về tình
thương của Thiên Chúa, nhận thức rõ hơn về thân phận mình cả hiện tại
và qúa khứ; giúp chúng ta gắn bó với Chúa và nương tựa vào Ngài nhiều hơn.
- Tuy
nhiên không chỉ nói lời tạ ơn xuông, mà còn phải cảm tạ Thiên Chúa qua tư
tưởng, hành động cụ thể: tôn thờ một mình Ngài, và phục vụ mọi người.
b) Giáo Hội, Cộng đoàn:
- Chúa
truyền lập Giáo hội để mọi người được thông công lợi ích, ân sủng, thăng
tiến, nâng đỡ, chia sẻ, phục vụ nhau.
- Đây
chính là một đại gia đình không dựa trên huyết thống, mà trên niềm tin
và sự hiệp nhất, được tổ chức qui mô, chặt chẽ, với mạng lưới dày đặc,
hoàn thiện theo đức tin Kito Giáo, thống nhất trên toàn thế giới, qua mọi thời
đại.
- Nên
chúng ta được hưởng biết bao tài sản thuộc linh, tinh thần, tình cảm, đạo
đức, văn hóa, khoa học, hội họa, kiến trúc, công trình nghiên cứu, cơ sở vật
chất...
- Tất
cả đã do các Kito hữu đàn anh đàn chị các thệ hệ trước khổ công gian khó gây
dựng nên.
- Rồi thế
hệ hiện tại vẫn tiếp nối sự nghiệp để chúng ta được tiếp tục thờ phượng
tôn vinh Thiên Chúa, sống trong lảnh mạnh và phục vụ bác ái.
- Chúng
ta hãytự giác cảm tạ Gíao Hội, Cộng đoàn bằng những gì có thể, như tôn
trọng, gìn giữ, đóng góp, phục vụ những gì thuộc Giáo hội, Cộng đoàn cũng như
khi có yêu cầu, để bảo vệ, xây dựng Giáo Hội bền vững, phát triển.
c) Gia đình:
- Việt Nam
chúng ta có câu:" Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong
nguồn chảy ra!"
- Thật
thế, khi sinh ra, con người cần thời gian lâu dài nhất so với các loài, để có
thể tự lo được nhu cầu thiết yếu cho đời sống mình. Nên ở mỗi giai đoạn
cha mẹ có khó khăn lo âu riêng, dù chúng ta đã trưởng thành, làm cha nên mẹ của
bày con.
- Nhưng
chúng ta ít quan tâm đến công lao dưỡng nuôi trời bể này, nhiều khi lại làm cha
mẹ anh chị em buồn lòng.
- Hãy
nhớ rằng dù chúng ta có tài giỏi, giàu có hay quyền lực cũng không thể lấy
lại tuổi thanh xuân cho cha mẹ anh chị em đã hy sinh cho chúng ta.
- Vì
tình thương yêu, cũng không ai bắt buộc chúng ta làm như vậy, nhưng tất cả
sẽ rất hài lòng nếu chúng ta tỏ ra hiếu thảo: ân cần, thăm viếng, chuyện trò
hằng ngày, hằng tuần, hằng tháng, đừng để cả năm mới có một lời vấn an!
d) Xã hội, con người:
- Ngoài
ra, chúng ta còn mang ơn lớn, nhỏ với cả nhân loại, với xã hội, đồng
hương, dân làng, láng giềng; đó là những người có ngành nghề chuyên môn như
giáo dục, y tế, quân đội, bảo vệ, cơ quan này, đoàn thể kia, cho
đến cả một cụ gìa, một em bé...
- Trong
đời sống, chúng ta tiếp tục nhận biết bao ân huệ một cách tự nhiên cuả xã hội
mình đang sống.
-
Chúng ta cũng phải trả ơn xã hội, mọi người chung quanh bằng chính lối sống
nghiêm chỉnh, hành động đúng đắn, bằng công việc làm, và sự đóng góp của mình.
- Đừng
có thái độ vô cảm, quậy phá, không biết ơn, không trả ơn; điều
này như một thảm kịch của cuộc đời.
Nước Mỹ có ngày lễ
đầy ý nghĩa là lễ Thanksgiving hằng năm, với ý nhắc nhở chúng ta nhớ đến
và cảm ơn cách thiết thực những ân nhân mọi ý nghĩa, mọi ngành nghề …để chúng
ta được sống đầy đủ, sung mãn. Đừng biến nó thành một lễ hình thức,
chỉ vui chơi tiệc tùng, mua sắm…
Lạy
Chúa, xin cho chúng con đừng vô cảm, mà luôn biết cảm tạ
Thiên Chúa, Giáo Hội, xã hội, cộng đoàn và những ai đã làm ơn cho chúng con, dù
chúng con có nhận ra hay không .
Cũng xin dạy chúng con
biet cảm tạ cả những gì Chúa đã không ban hoặc những gì trái ý chúng con, vì
chắc nó không ích lợi hay Ngài còn có ý khác tốt đẹp hơn cho chúng con, bởi mọi
điều đều nằm trong sự quan phòng của Ngài.
Và xin cho chúng con
sống xứng đáng với những ơn đã nhận được ở bất cứ nguồn nào. Vì Đức
Giesu Kito Chúa chúng con. Amen.
Thân mến,
duyenky
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét