Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

Kiểu tình cảm dễ bị nhầm là tình yêu


Kiểu  tình  cảm  dễ  bị  nhầm  là  tình  yêu
(Thứ tư, 16/9/2015 – VnExpress.net)


Ảnh: Elitedaily.


 Khi yêu, xa nhau là cực hình, nhưng với các đôi mới ở mức gắn bó, nó chỉ gây ra chút khó khăn.
Chúng ta đều có những người bạn có rất nhiều cuộc tình, và lần nào cũng là "yêu thực sự". Thực tế không hẳn tất cả các lần đó đều là "yêu". Rất nhiều lần trong đó chỉ là họ sợ cô đơn đến mức bất cứ ai đến gần bày tỏ chút quan tâm đều khiến họ thấy an toàn và muốn dựa dẫm, giống như một người bạn tinh thần, mà cứ ngỡ là yêu.
Hãy để ý các dấu hiệu phân biệt dưới đây, để xem bạn có nên phí thời gian vào "mối tình" này hay không: 
1. Yêu thì say mê, gắn bó thì lãnh đạm
Người ta nói cảm giác gần với yêu nhất là ghét, đó là lý do vì sao sau khi đổ vỡ chuyện tình, tất cả cảm giác yêu thương quên mình, tuyệt đẹp chuyển thành cảm giác ghét cay ghét đắng. 
Nếu bạn mới chỉ gắn bó với ai đó, bạn sẽ không bao giờ trải qua cơn thịnh nộ này. Bạn sẽ thấy lo lắng, ức chế nhưng không để những cảm xúc tiêu cực đó ảnh hưởng đến mình mạnh mẽ. 

2. Yêu là quên mình, gắn bó chỉ coi mình là trung tâm
Khi bạn yêu ai đó, tất cả tâm tình bạn dành cho người ấy. Đây là lần đầu tiên trong đời, bạn muốn đặt nhu cầu của ai đó trước nhu cầu bản thân. 
Còn nếu chỉ gắn bó, bạn muốn ai kia luôn ở đó sẵn chờ mình. Bạn không tìm kiếm điều tốt đẹp cho người ấy - bạn đang tìm kiếm điều tốt đẹp cho bản thân. Lý do duy nhất bạn mua đệm mới cho người ấy là vì bạn không phải nằm ngủ một mình thêm nữa. Mọi thứ bạn làm cho người ấy đều có liên quan chút ít đến mình. 

3. Khi xa nhau, với người yêu nhau là cực hình, với người gắn bó chỉ là chút khó khăn
Tình yêu thực sự không bao giờ dễ dàng. Nó quá thánh thiện và đẹp đẽ, nhưng bất cứ thứ gì khắc nghiệt và những bước ngoặt đổi đời sẽ làm nó rung lắc. Bạn phải nuôi dưỡng nó và giúp nó sinh sôi. 
Với sự gắn bó, chẳng có gì cần nuôi dưỡng cả, đó chỉ là số lần bạn có thể nhìn thấy nhau mỗi tuần mà thôi. Bạn cần người này theo cách tương tự khi bạn cần sự ổn định. Nó sẽ không lớn lên, nở ra hay thay đổi theo các chiều hướng khác. 

4. Yêu là tự do, gắn bó là chiếm hữu
Khi yêu, bạn không cần phải nhìn thấy người ấy mới có cảm giác an toàn. Bạn không cần phải bám sát bên người ấy để hiểu họ cảm nhận gì. Bạn không bao giờ băn khoăn về sự ảnh hưởng của người ấy và không bao giờ ghen tuông. 
Nếu chỉ là sự gắn bó, bạn không bao giờ biết cảm giác thật sự của người ấy, vì lúc duy nhất bạn cảm thấy an toàn là khi bạn đang ở bên họ. Khi ở xa nhau, bạn không ngừng bận tâm tự hỏi người ấy đang làm gì, hoặc đang ở với ai.
Nếu họ chỉ là gắn bó với bạn, điều đó không có nghĩa là họ cần có ai đó ở bên mình.

5. Yêu là trao quyền, gắn bó là toàn bộ quyền lực
Sẽ chẳng có thứ gì trên đời giống tình yêu thật sự, khiến bạn cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ. Nó cho bạn cảm giác mới về sự tự do, về năng lượng hừng hực trong mình. Bạn thực sự sống và sẵn sàng chinh phục thế giới. 
Nhưng nếu chỉ là gắn bó, nó sẽ trở thành cuộc đấu tranh giành quyền lực. Bạn muốn đảm bảo mình là duy nhất trong mối quan hệ có cho phép người kia rời đi hay không. Bạn là người duy nhất có vai trò chỉ huy, là người sở hữu chìa khóa của chiếc còng tay. 

6. Yêu là không giới hạn, gắn bó có thời hạn
Khi bạn yêu thật sự, dù có thành đôi hay không, người ấy sẽ luôn luôn là tình yêu trong cuộc sống của bạn. 
Sự gắn bó không vận hành theo cơ chế ấy. Nó luôn luôn có thời hạn, luôn luôn có chỗ dự phòng. Một ngày nào đó, một trong hai bạn sẽ tìm thấy tình yêu đích thực và tất cả những gắn bó bạn đặt vào người ấy sẽ tan rã nhanh chóng như khi bạn tìm thấy nó. 
Tình yêu thực sự không tan rã như vậy, nó sẽ ở bên bạn mãi mãi. 

Thuận An (theo elitedaily)

Bông Hoa Nhỏ Vĩ Đại



Bông  Hoa  Nhỏ  Vĩ  Đại
(Sun, 27/09/2015 - Trầm Thiên Thu)



Thánh nữ Têrêsa Hài đồng Giêsu không chỉ hứa mưa ân phúc xuống từ trời mà còn để lại tinh thần thơ bé cho chúng ta noi theo, đúng như Chúa Giêsu dạy: “Nếu không trở lại mà nên như trẻ nhỏ thì sẽ chẳng được vào Nước Trời” (Mt 18:2).

Thánh Têrêsa nói: “Tôi biết rằng muốn nên thánh thì phải chịu đau khổ nhiều, phải luôn tìm kiếm điều tốt lành nhất, và phải từ bỏ chính mình. Tôi biết có nhiều cách nên thánh, mỗi linh hồn được tự do đáp lại các phương cách của Thiên Chúa, và làm ít hoặc nhiều vì Ngài. Khi tôi còn nhỏ, tôi đã kêu lên: ‘Lạy Chúa, con chọn tất cả. Con không muốn nên thánh nửa vời. Con không sợ chịu đau khổ vì Ngài. Con chỉ sợ một điều là con làm theo ý riêng. Xin lấy nó đi, vì con chọn những gì Chúa muốn”.

Thánh Giacôbê viết: “Ở đâu có ghen tương và tranh chấp, ở đấy có xáo trộn và đủ mọi thứ việc xấu xa. Đức khôn ngoan Chúa ban làm cho con người trở nên trước là thanh khiết, sau là hiếu hoà, khoan dung, mềm dẻo, đầy từ bi và sinh nhiều hoa thơm trái tốt, không thiên vị, cũng chẳng giả hình. Người xây dựng hoà bình thu hoạch được hoa trái đã gieo trong hoà bình, là cuộc đời công chính” (Gc 3:16-18).

Thánh nhân diễn tả các nhân đức nhỏ và đơn giản, nhưng những nhân đức đó lại tạo nên cách sống tốt lành. Thánh Têrêsa là người nên thánh từ những nhân đức rất nhỏ qua sinh hoạt hằng ngày: Chịu đựng những ánh mắt lườm nguýt, không cằn nhằn khi chị em làm nước bẩn văng vào mặt, không biện minh khi bị hàm oan,…

Các nhân đức nhỏ đó là trung tâm đời sống tâm linh của Thánh Têrêsa, thánh nữ gọi đó là “Con Đường Nhỏ Bé”, còn gọi là “Con Đường Thơ Ấu”. Thánh nữ viết: “Thiên Chúa không làm cho tôi ước muốn những điều không thể, và dù tôi nhỏ bé, tôi vẫn có thể nên thánh. Tôi không thể làm được những điều lớn hơn, thế nên tôi cứ là chính tôi, với vô số khuyết điểm của tôi. Nhưng tôi tìm cách lên trời bằng Con Đường Nhỏ Bé vừa ngắn vừa thẳng, con đường này khá mới”.

Thánh nữ tâm sự: “Lạy Chúa Giêsu, chính tay Ngài nâng con lên trời. Do đó con không cần cao lớn. Thật vậy, có điều trái ngược: Con phải sống nhỏ bé và càng ngày càng nhỏ bé”. Tuyệt vời quá! Thánh Gioan Tẩy giả cũng chỉ mơ ước đơn giản: “Chúa phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ lại”. Hoàn toàn hợp với nguyên tắc của Chúa Giêsu: “Ai là người nhỏ nhất trong tất cả anh em, kẻ ấy là người lớn nhất” (Lc 9:46).

Thánh nữ quá yêu Chúa Giêsu nên đã thêm tên Chúa Giêsu vào tên mình, nhưng là “Giêsu Hài đồng”, nói lên tính đơn sơ của trẻ em. Đây là một số tư tưởng của Thánh Têrêsa:
 –  Ân sủng của Thiên Chúa rộng lớn, thật phù hợp với mong đợi của con người.
 –  Để được ân sủng thì tâm linh con người cần phải đơn độc một mình, trong sạch, và tràn trề hy vọng để tiếp đón Thiên Chúa thì mới kết quả.
–  Đức ái thì hướng dẫn người ta đến trước tòa Thiên Chúa, rất cao siêu và là con đường chắc chắn.
 –  Tôi tìm và đã tìm được phương pháp cho lòng tôi khoan khoái, đó chính là lấy tình yêu đáp trả lại tình yêu.
 –  Tôi tận lực làm tất cả mọi việc, là chỉ để Thiên Chúa vui lòng.
 -  Tình yêu không phải cái gì khác, nhưng là hoàn toàn hy sinh chính mình.
 –  Nếu không có tình yêu thì tất cả hành vi, dù làm cho người ta tai nghe mắt thấy rất kinh ngạc, thì cũng là hư vô mà thôi.
 –  Chúa Giêsu tự nguyện dùng tình yêu và hy sinh của chúng ta để cứu linh hồn con người, cho nên chúng ta đem tất cả đau khổ dâng hiến cho Ngài, vì cuộc sống của nhân linh, hết mình vì bổn phận tông đồ Chúa Giêsu tự nguyện dùng tình yêu và hy sinh của chúng ta để cứu linh hồn con người, cho nên chúng ta đem tất cả đau khổ dâng hiến cho Ngài, vì cuộc sống của nhân linh, hết mình vì bổn phận tông đồ.
 –  Chuyên tâm làm việc yêu mến Thiên Chúa, thì hoàn toàn hiểu thấu điều răn lớn của tình thân ái.
 –  Tình yêu không có giới hạn, nhiệt tình của nó vượt qua mọi biên giới.
 –  Ai vì tình yêu mà làm tất cả mọi sự, và làm với sự trung tín nhất và nhiệt thành nhất.
 –  Ai vì yêu Chúa Giêsu mà nhặt một cái đinh, thì cũng đủ để cứu một linh hồn.
 -  Tôi tự nguyện vì tình yêu mà chịu đau khổ, và cũng tự nguyện vì tình yêu mà hưởng hạnh phúc.
 –  Chỉ cần yêu mến Thiên Chúa là nguyên nhân, mà bằng lòng sống trong vũng khóc lóc (thế gian) này, thì tất cả mọi khuyết điểm, Thiên Chúa sẽ bù lại cho.
 –  Ái tình là đao kiếm của chúng ta, dùng nó để trừ ma giết địch, để cho vua Giêsu ngự trị trong lòng mọi người.
 –  Khi tôi thực hiện việc yêu người, thì đó chính là Chúa Giêsu tự mình làm việc trong tôi.
 –  Phân phát một tình thân thiện vì yêu Chúa, thì đủ đền bù các tội lỗi; hóa ra là Chúa Giêsu thích trợ giúp chúng ta trong bóng tối.
 –  Nếu ai không cảm thấy sự ngọt ngào của tình yêu, mà vẫn có thể nhiệt tình yêu mến Chúa Giêsu, thì đó là một tình yêu lớn.
 –  Sống trong tình yêu, tức là không có thước tấc cho sự bố thí, và cũng không mong được đền đáp.
 –  Mặc dù tôi chỉ là người nhỏ nhất không chuyên làm những việc khác, nhưng chuyên làm việc yêu mến Thiên Chúa và hy sinh bản thân mình.
 –  Tình yêu có thể bổ sung cho tuổi thọ, Đức Giêsu Chúa chúng ta không chú trọng đến tuổi tác và thời gian, bởi vì Ngài là sự vĩnh hằng; cái mà Ngài quan tâm chính là tình yêu.
 –  Con người đương nhiên là có thể ngã nhào và thất lời, nhưng tình yêu có thể tiêu diệt những gì mà Chúa Giêsu không thích. Và ở trong đáy lòng chỉ lưu lại một sự bình an vừa khiêm tốn vừa tĩnh lặng thâm sâu.
 –  Tôi không tham vinh hoa phú quý, ngay cả vinh quang ở trên trời cũng không ngoại lệ, cái mà tôi tham chính là tình yêu.
 –  Từ trước đến nay Chúa Giêsu không hề thiết tha mong mỏi tình yêu cho bằng ngày hôm nay; nhưng những người đem mình trao phó cho tình yêu vô hạn mật thiết của Ngài thì thật ít, ngay cả trong các môn đệ của Ngài cũng ít ỏi.
 –  Bố thí không kể nhiều ít, bởi vì người có lòng yêu mến thì không tính toán so đo.
 –  Không câu nệ việc gì, ngay cả tư tưởng cuồng vọng trong đầu óc cũng đều là vì lý do yêu mến Thiên Chúa, cam tâm chịu nhịn nhục.
 –  Chúa Giêsu ơi, tham lam ái tình thì dù nó đã rất ngọt ngào, nhưng chờ được ái tình chân thật và vĩnh viễn hưởng thụ ái tình, thì càng phải là ngọt ngào hơn nữa.
 –  Bạn hỏi tôi phương pháp về thánh đức, tôi chỉ biết là yêu, bởi vì chỉ có yêu mới hoàn thành tất cả.
 –  Không nên bỏ qua cơ hội làm những việc hy sinh nhỏ, hoặc vui vẻ tiếp người, hoặc nói lời an ủi, luôn làm tốt việc nhỏ mà xuất phát từ yêu thương.

Thánh Phaolô khuyên: “Dù ĂN, dù UỐNG, hay làm BẤT CỨ VIỆC GÌ, anh em hãy làm tất cả để TÔN VINH THIÊN CHÚA” (1 Cr 10:31). Đó mới thực sự là yêu mến Chúa hết lòng hết sức.

Cuộc đời thánh nữ ngắn ngủi, và chỉ loanh quanh trong khuôn viên tu viện, nhưng thánh nữ được Giáo hội tôn vinh là Tiến sĩ và Bổn mạng các xứ truyền giáo. Thánh nữ Têrêsa là một “Bông Hoa Nhỏ” tuyệt vời của Chúa.

Lạy Thiên Chúa giàu lòng thương xót, xin cảm tạ Ngài đã ban cho chúng con một Bông Hoa Nhỏ Vĩ Đại. Nguyện xin Thánh Têrêsa cầu bầu cho chúng con trước Tòa Chúa, xin giúp chúng con biết sống mọn hèn theo Đường Thơ Ấu đúng với Thánh Ý Chúa. Amen.


TRẦM THIÊN THU

Nguy cơ cực đoan đang đến gần

Nguy  cơ  cực  đoan  đang  đến  gần
(Thứ ba - 29/09/2015- ĐGM GB Bùi Tuần-Tinvui.Net)


Một trong những điều tôi lo cho tôi và Hội Thánh tại Việt Nam của tôi là đừng bao giờ cũng trở thành cực đoan, coi cực đoan là một cách bảo vệ đạo và truyền bá đạo...” 

        
 1.    Có lần, Đức Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã nói với tôi: “Nguy cơ lớn nhất là Hồi giáo cực đoan”. Ngài nói câu ấy đã gần 40 năm trước đây. Lúc đó, tôi thấy nguy cơ mà ngài nói tiên tri còn rất xa. Nhưng nay, tôi thấy nguy cơ đó đang đến gần rồi.
   
        
 2.    Trước đây nguy cơ đó đến bằng những bước nhỏ. Nay nguy cơ đó đến bằng nhiều bước 
lớn.

3. Mấy ngày nay, hầu như các nước Âu Châu đều đồng thanh nói lên nỗi sợ của mình trước làn sóng di cư ồ ạt từ nhiều nước Hồi Giáo đang lan tới. Nỗi sợ của họ được biểu lộ rõ trên những biểu ngữ chống Hồi Giáo cực đoan trà trộn vào làn sóng di cư. Nỗi sợ được nói rõ làHồi giáo cực đoan sẽ giết chết Âu Châu.
Nỗi sợ của họ không phải là không có nền tảng. Bởi vì họ đã được thông tin thường ngày về những gì mà nhóm Hồi giáo cực đoan tự xưng là Nhà nước Hồi giáo đã và đang thực hiện tại những nơi họ lấn chiếm.

4. Chuyện Hồi giáo cực đoan xem ra đang trở thành nỗi lo lớn cho nhiều nước và nhiều tôn giáo. Khó khăn xem ra càng ngày càng phức tạp, khó lường.

5. Riêng tôi, tôi nghĩ phản ứng của tôi phải hợp với Phúc âm. Nếu tôi vô cảm, thì phản ứng đó chắc chắn là sai bác ái và trách nhiệm liên đới.
Nếu tôi giận dữ, báo thù, thì phản ứng đó cũng không hợp với Phúc âm.
Nếu tôi chủ trương dùng căm ghét để chống lại căm ghét thì phản ứng đó cũng không được Chúa chúc lành.

6. Vậy phản ứng của tôi là gắn bó nhiều hơn với Chúa Giêsu.
Tôi luôn luôn theo Chúa Giêsu. “Người là đường là sự thực và là sự sống” (Ga 14, 16). Chúa Giêsu của tôi đã đi con đường khiêm tốn, nghèo nàn, từ bỏ và hy sinh (x. Ga 10, 11-18). Tôi cũng phải vậy.
Chúa Giêsu của tôi đã chọn khôn ngoan của thập giá. “Vinh dự của chúng ta là thập giá đức Kitô. Nơi người ơn cứu độ của ta, sức sống của ta và sự phục sinh của ta” (x. Gl 6, 14). Tôi cũng phải như vậy.

7. Tôi chọn hòa bình. Hòa bình mà tôi xây dựng là hòa bình của Chúa. Hòa bình đó được mô tả bằng những nét sau đây trong kinh hòa bình của thánh Phanxicô.
Lạy Chúa từ nhân, Xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người. Lạy Chúa, xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa Ðể con đem yêu thương vào nơi oán thù, Ðem thứ tha vào nơi lăng nhục Ðem an hòa vào nơi tranh chấp, Ðem chân lý vào chốn lỗi lầm. Ðể con đem tin kính vào nơi nghi nan, chiếu trông cậy vào nơi thất vọng, Ðể con rọi ánh sáng vào nơi tối tăm, đem niềm vui đến chốn u sầu. Lạy Chúa xin hãy dạy con: Tìm an ủi người hơn được người ủi an, Tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết Tìm yêu mến người hơn được người mến yêu. Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh, Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân, Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ, Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời. Ôi Thần Linh thánh ái xin mở rộng lòng con, Xin thương ban xuống những ai lòng đầy thiện chí ơn an bình.

8. Một trong những điều tôi lo cho tôi và Hội Thánh tại Việt Nam của tôi là đừng bao giờ cũng trở thành cực đoan, coi cực đoan là một cách bảo vệ đạo và truyền bá đạo.

9. Hiện giờ và mãi mãi sau này, tôi vâng lời thánh Phaolô mà luôn luôn cảm tạ Chúa (x. Eph 5, 20).
Tôi cảm tạ Chúa, cả những lúc bị đau đớn, bởi vì cả trong những đau đớn nhất, tôi vẫn được Chúa ban cho đức tin, đức cậy, và đức ái luôn bền vững trong tôi. Đức tin ấy, đức cậy đó, đức mến đó là công trình của Đức Kitô trong tôi. (x 1Tx 1, 2-3). Đó là cách tôi góp phần cải tạo tình hình, bảo vệ Hội Thánh.

10. Hiện giờ và mãi mãi sau này, tôi sẽ không ngừng phục vụ yêu thương, cho dù phải vượt qua nhiều đau đớn khó khăn. Thiết tưởng đó là cũng cách tích cực tôi đối phó lại với lực lượng phá hoại hòa bình và đức tin.

11. Hiện giờ và mãi mãi, tôi tin vào Lời Chúa Giêsu đã hứa với các môn đệ: “Thầy để lại bình an cho anh em. Thầy ban cho anh em bình an của Thầy. Thầy ban cho anh em không như thế gian ban tặng.” (Ga 14, 27).
Bình an mà tôi đã nhận từ Chúa Giêsu, được tôi cảm thấy như một đời sống nội tâm sống động, để như dụng cụ bình an Chúa dùng, sẽ góp phần xây dựng Nước Chúa, làm chứng cho Chúa là tình yêu thương xót.

12. Hiện giờ hơn bao giờ hết, tôi sốt sắng vâng lời Đức Mẹ nhắn nhủ tại Fatima. Sám hối, tôn sùng Trái Tim Mẹ, cầu nguyện kinh Mân Côi, những việc đạo đức ấy sẽ góp phần tránh cho thế giới khỏi những đại họa khủng khiếp do tội lỗi gây nên. Tội đang lộng hành khắp nơi.

13. Hiện giờ hơn bao giờ hết, tôi tích cực hiệp thông với Đức Thánh Cha trong việc xây dựng hòa bình, hòa giải trên thế giới nói chung, và tại Việt Nam nói riêng.

14. Hiện giờ và hơn bao giờ hết, tôi phải vâng lời Chúa, mà tỉnh thức lắng nghe ý Chúa. Bởi vì tình hình là trầm trọng và nguy hiểm. Tội lỗi là từ mọi phía trên trái đất này, chứ không phải chỉ từ phía Hồi Giáo cực đoan. Tội hiện nay đang lộ hình quỷ dữ hết sức cực đoan.


ĐGM GB Bùi Tuần

Trọn cuộc phỏng vấn Đức Phanxicô trên đường từ Philadelphia về Rôma

Trọn  cuộc  phỏng  vấn  Đức  Phanxicô  trên  đường  từ  Philadelphia  về  Rôma
(Wed, 30/09/2015 -  Vũ Văn An – Vietcatholic.net)



Đức Phanxicô: Chào buổi tối tất cả các bạn và cám ơn các bạn vì đã đi khắp nơi này tới nơi nọ, tôi thì ngồi xe còn các bạn thì… xin cám ơn các bạn nhiều lắm.

Elizabeth Dias, Tạp Chí Time: Thưa Đức Thánh Cha, con xin cám ơn Đức Thánh Cha, con là Elizabeth Dias của tạp chí TIME. Tất cả chúng con đều rất tò mò… Đây là chuyến viếng thăm Hoa Kỳ lần đầu tiên của Đức Thánh Cha. Điều gì làm Đức Thánh Cha ngạc nhiện về Hoa Kỳ và nó khác ra sao so với những gì Đức Thánh Cha có thể đã nghĩ tưởng?

Đức Phanxicô: Đây quả là chuyến thăm đầu tiên của tôi. Trước đây, tôi chưa đến đó bao giờ. Điều làm tôi ngạc nhiên là sự nồng hậu, sự nồng hậu của dân chúng, đáng yêu xiết bao. Thật là một điều đẹp đẽ và cũng dị biệt nữa: ở Washington việc nghinh đón nồng hậu nhưng hơi trịnh trọng hơn; New York thì có đôi chút hoa mỹ. Philadelphia thì hết sức diễn cảm. Ba loại nghinh đón khác nhau. Tôi rất cảm kích bởi sự tốt bụng và nghinh đón này nhưng cũng bởi các buổi lễ tôn giáo và lòng đạo đức nữa, tinh thần tôn giáo của dân chúng… các bạn có thể thấy người người ta cầu nguyện và điều này gây nhiều ấn tượng đối với tôi. Thật là đẹp.

Elizabeth Dias, Tạp chí Time: Có loại thách đố nào mà Đức Thánh Cha không nghĩ sẽ gặp ở Hoa Kỳ không?

Đức Phanxicô: Không, cám ơn Chúa, không… mọi sự đều tốt. Không có thách đố nào cả. Không có khiêu khích nào cả. Mọi người đều lịch thiệp. Không nhục mạ và không có gì tệ cả.

Elizabeth Dias, Tạp chí Time: Vậy, đâu là thách đố?

Đức Phanxicô: Chúng ta phải tiếp tục làm việc với các tín hữu, như chúng ta vốn làm xưa nay, cho tới nay. Đồng hành với người ta trong sự tăng trưởng của họ, trong những lúc thuận lợi lẫn trong những lúc khó khăn, đồng hành với ngườì ta trong niềm vui của họ và trong những thời khắc xấu của họ, trong những khó khăn của họ lúc không có việc làm, sức khỏe kém. Thách đố của Giáo Hội, thì nay tôi hiểu: thách đố của Giáo Hội là gần gũi người ta. Gần Hiệp Chúng Quốc… chứ không phải một Giáo Hội tách xa dân chúng, mà phải gần gũi họ, gần gũi, gần gũi, đây là điều mà Giáo Hội ở Hoa Kỳ đã hiểu và đã hiểu rõ.

David O’Reilly, Báo Philadelphia Inquirer: Thưa Đức Thánh Cha, như Đức Thánh Cha biết, Philadelphia đã có lúc gặp thời rất khó khăn vì nạn lạm dụng tình dục. Nó vẫn còn là vết thương mở toang tại đó. Nên con biết nhiều người tại Philadelphia ngạc nhiên khi Đức Thánh Cha khuyến khích và an ủi các vị giám mục và con nghĩ nhiều người tại đó muốn hỏi tại sao Đức Thánh Cha lại cảm thấy cần phải tỏ cảm thương với các vị giám mục?

Đức Phanxicô: Ở Washington, tôi nói chuyện với mọi giám mục Hoa Kỳ… không phải các vị ở cả đó hay sao? Tôi cảm thấy cần bày tỏ cảm thương vì một điều thực sự đáng sợ đã xẩy ra. Và nhiều vị phải chịu mà không biết. Tôi đã dùng lời lẽ từ Thánh Kinh, Sách Khải Huyền: Các hiền huynh đến từ cuộc thống khổ lớn lao. Điều xẩy ra quả là một thống khổ lớn lao. Nhưng cũng là sự đau khổ (về xúc cảm). Điều hôm nay tôi đã nói với các nạn nhân bị lạm dụng. Tôi không nói tới một cuộc phong thần (apotheosis) mà là một cuộc phạm thánh. Ta biết lạm dụng diễn ra khắp nơi: trong gia đình, trong khu xóm, tại học đường, phòng thể dục. Nhưng khi một linh mục lạm dụng, thì đây là một lạm dụng hết sức trầm trọng vì ơn gọi của linh mục là làm cho bé trai ấy, bé gái ấy tăng trưởng hướng về tình yêu Thiên Chúa, hướng về sự trưởng thành, và hướng về điều thiện. Thay vào đó, sự tăng trưởng này bị nghiền nát, thì điều này gần như một tội phạm thánh vì vị linh mục này đã phản bội ơn gọi của mình, phản bội ơn gọi của Chúa. Vì thế, Giáo Hội rất mạnh về vấn đề này và không ai được che đậy những tội này. Những ai che đậy chúng đều có tội. Ngay một số giám mục cũng đã che đậy, đây là một điều đáng sợ và lời lẽ khuyến khích không phải là nói: “Khỏi lo, điều này chẳng có sao… không, không, không phải thế, nhưng nó xấu đến độ tôi tưởng các hiền huynh phải gào to chứ”… đó là ý hướng tôi muốn nói và hôm nay tôi nói một cách mạnh mẽ.

Maria Antonieta Collins, Univision: Đức Thánh Cha từng nói nhiều về sự tha thứ, rằng Thiên Chúa tha thứ cho ta và ta thường xin Người tha thứ. Con muốn hỏi Đức Thánh Cha, sau khi Đức Thánh Cha ở chủng viện hôm nay. Có nhiều linh mục phạm tội lạm dụng tình dục trẻ vị thành niên nhưng chưa hề xin các nạn nhân tha thứ cho mình. Đức Thánh Cha có tha thứ cho các vị này không? Và đàng khác, Đức Thánh Cha có hiểu: các nạn nhân hoặc thân nhân của họ không thể va nhất định không muốn tha thứ không?

Đức Phanxicô: Nếu một người làm sai, ý thức được điều mình làm mà lại không xin lỗi, thì tôi xin Thiên Chúa tính sổ họ. Tôi thì tôi tha thứ cho họ, nhưng họ không nhận được sự tha thứ, vì họ tự đóng cửa trước sự tha thứ này. Còn nhận được sự tha thứ hay không lại là chuyện khác. Nếu một linh mục tự đóng cửa trước tha thứ, thì ngài sẽ không nhận được nó, vì ngài đã đóng cửa từ bên trong. Điều còn lại là cầu xin Chúa mở cánh cửa đó. Muốn tha thứ, chị phải sẵn lòng. Nhưng không phải ai cũng nhận được hay biết cách nhận được nó, hay đơn thuần không sẵn lòng tiếp nhận nó. Điều tôi nói khá khó. Cho nên chị đã giải thích việc có những người đến cuối đời vẫn cứng lòng, một cách rất tệ, không nhận được sự dịu hiền của Thiên Chúa.

Maria Antonieta Collins, Univision: Về các nạn nhân hoặc thân nhân không tha thứ, Đức Thánh Cha có hiểu họ không?

Đức Phanxicô: Có, tôi hiểu họ. Và tôi không phê phán họ. Có một lần, trong các cuộc gặp gỡ này, tôi gặp một số người và tôi gặp một phụ nữ nói với tôi: “khi má con khám phá ra con bị lạm dụng, má con trở nên phạm thượng, mất luôn đức tin và chết như một người vô thần”. Tôi hiểu người phụ nữ ấy. Tôi hiểu ở đây. Và Thiên Chúa, Đấng tốt hơn tôi nhiều, hiểu bà ấy. Và tôi tin chắc người phụ nữ ấy đã được Thiên Chúa tiếp nhận. Vì điều bị lạm dụng, điều bị hủy hoại chính là huyết nhục của chính bà, huyết nhục con gái bà. Tôi hiểu bà ấy. Tôi không phán đoán người không thể tha thứ. Tôi chỉ biết cầu xin và tôi cầu xin Thiên Chúa… Thiên Chúa là vô địch trong việc tìm ra cách giải quyết. Tôi xin Người điều chỉnh việc ấy.

Andres Beltramo, Notimex: Cám ơn Đức Thánh Cha, trước nhất vì giây phút này. Tất cả chúng con đã được nghe Đức Thánh Cha nói nhiều về diễn trình hòa bình ở Colombia giữa FARC và chính phủ. Nay, đang có một thỏa hiệp lịch sử. Đức Thánh Cha có cảm thấy muốn can dự vào thỏa hiệp này hay không vì Đức Thánh Cha có lần cho hay Đức Thánh Cha muốn đi Colombia khi thỏa hiệp này được đưa ra, có đúng không ạ? Hiện nay, có nhiều người Colombia đang chờ Đức Thánh Cha .

Đức Phanxicô: Khi tôi nghe tin rằng vào tháng Ba thỏa hiệp sẽ được ký kết, tôi thưa với Chúa, “Lạy Chúa, xin giúp chúng con mau tới tháng Ba”. Sự sẵn lòng đã có đó giữa đôi bên. Nó đã có đó, dù trong một nhóm nhỏ, mọi người đã thỏa hiệp. Chúng ta phải tiến tới tháng Ba, để ký thoả hiệp dứt khoát, vốn là trọng điểm của công lý quốc tế. Tôi rất sung sướng và cảm thấy như mình là một thành phần của thỏa hiệp vì tôi luôn muốn có nó. Tôi đã nói với Tổng Thống Santos hai lần về vấn đề này. Không phải chỉ một mình tôi mà cả Tòa Thánh. Tòa Thánh luôn sẵn lòng giúp đỡ và làm những gì có thể.

Thomas Jansen, CIC: Thưa Đức Thánh Cha, con muốn hỏi một điều về cuộc khủng hoảng tỵ nạn tại Âu Châu. Nhiều nước đã dựng rào cản bằng kẽm gai. Đức Thánh Cha nghĩ gì về việc khai triển như thế?

Đức Phanxicô: Anh dùng chữ khủng hoảng. Nó trở thành khủng hoảng sau một diễn trình lâu dài. Trong nhiều năm, diễn trình này đã nổ tung vì các cuộc chiến tranh khiến những người này ra đi và trốn chạy là những cuộc chiến tranh đã diễn ra trong nhiều năm. Đói. Đói nhiều năm rồi. Khi tôi nghĩ tới Phi Châu… thì đây là quan điểm quá đơn sơ. Nhưng tôi coi nó như một điển hình. Tôi nghĩ tới Phi Châu, “lục địa bị bóc lột”. Họ tới đó lượm nô lệ, rồi các tài nguyên vĩ đại của nó. Nó là lục địa bị bóc lột. Và nay, chiến tranh, chiến tranh bộ lạc hay không bộ lạc. Nhưng họ có quyền lợi kinh tế ở phía sau các cuộc chiến tranh này. Và tôi nghĩ rằng thay vì bóc lột một lục địa hay một quốc gia, hãy đầu tư ở đó để người ta có thể làm việc, thì cuộc khủng hoảng này sẽ tránh được. Quả thực, như tôi đã nói trước Quốc Hội (Hoa Kỳ), đây là cuộc khủng hoảng tỵ nạn chưa từng thấy kể từ Thế Chiến Hai. Nó là cuộc khủng hoảng lớn nhất. Anh hỏi tôi về các rào cản. Anh biết điều gì xẩy ra cho mọi bức tường. Mọi bức. Mọi bức tường đều sụp đổ. Nay, mai hay trong một trăm năm nữa, chúng sẽ sụp đổ. Đó không phải là giải pháp. Tường không phải là một giải pháp. Vào lúc này đây, Âu Châu đang gặp khó khăn, đúng thế. Chúng ta phải thông minh. Chúng ta phải tìm ra các giải pháp. Chúng ta phải khuyến khích đối thoại giữa các quốc gia khác nhau, để tìm ra các giải pháp. Các bức tường không bao giờ là giải pháp cả. Nhưng các cầu thì luôn luôn, luôn là giải pháp.Tôi không biết. Điều tôi nghĩ là các bức tường có thể kéo dài trong một thời gian ngắn hay trong một thời gian dài. Vấn đề còn đó và hận thù thì vẫn nhiều hơn. Đó là điều tôi suy nghĩ.

Jean Marie Guenois, Báo Le Figaro: Thưa Đức Thánh Cha, Đức Thánh Cha hiển nhiên không thể dự ứng cuộc thảo luận của các nghị phụ thượng hội đồng, chúng con biết rõ điều đó. Nhưng chúng con muốn biết ngay trước thượng hội đồng này, trong trái tim mục tử của Đức Thánh Cha, liệu Đức Thánh Cha có thực sự muốn một giải pháp cho người ly dị và tái hôn không. Chúng con cũng muốn biết liệu “tự sắc” của Đức Thánh Cha về việc làm nhanh diễn trình tuyên bố vô hiệu có đã đóng được cuộc thảo luận này chưa. Cuối cùng, Đức Thánh Cha trả lời ra sao cho những người sợ rằng việc cải tổ này, thực tế, đã tạo ra điều vốn được gọi là “ly dị kiểu Công Giáo”. Xin cám ơn Đức Thánh Cha.

Đức Phanxicô: Tôi xin bắt đầu với vấn đề cuối cùng. Trong việc cải tổ thủ tục và cách tôi đóng cửa đối với đường lối có tính hành chánh, là đường lối qua đó việc ly dị có thể được dẫn khởi. Các bạn có thể cho rằng những ai nghĩ đây là “ly dị theo kiểu Công Giáo” là sai, vì văn kiện mới nhất đã đóng cửa đối với việc ly dị. Vì với phương thức hành chánh, rất dễ ly dị. Sẽ luôn luôn có phương thức pháp lý. Tiếp đến câu hỏi thứ ba: văn kiện… tôi không nhớ câu hỏi thứ ba nhưng bạn có thể sửa sai.

Jean Marie Guenois, Báo Le Figaro: Câu hỏi là về ý niệm ly dị theo kiểu Công Giáo, liệu tự sắc có đã đóng cửa cuộc tranh luận trước khi có thượng hội đồng về chủ đề này chưa.

Đức Phanxicô: Điều này đã được đa số nghị phụ của thượng hội đồng năm ngoái yêu cầu: giản dị hóa thủ tục vì có những vụ kéo dài cả mươi, mười lăm năm, không đúng sao? Phán quyết thứ nhất rồi lại phán quyết thứ hai, và sau đó, còn kháng án nữa, hết kháng án này tới kháng án nọ. Không bao giờ chấm dứt. Phán quyết kép, khi việc kháng án có giá trị, đã được ấn định bởi Đức Thánh Cha Lambertini, tức Đức Bênêđíctô XIV, vì ở miền trung Âu Châu, tôi sẽ không nói nước nào, có nhiều lạm dụng, và để chấm dứt các lạm dụng này, ngài đã đưa ra thể thức này nhưng nó không phải là điều chủ yếu đối với diễn trình. Thủ tục thay đổi, pháp chế thay đổi, trở nên tốt hơn. Vào thời đó, cần thiết phải làm như thế, rồi Đức Piô X muốn hợp lý hóa và đưa ra một số thay đổi nhưng ngài không có thì giờ hay khả năng làm điều này. Các nghị phụ Thượng Hội Đồng yêu cầu việc hợp lý hóa này, tức làm nhanh chóng diễn trình tuyên bố vô hiệu. Và tôi dừng ở đó. Văn kiện này, “tự sắc” này làm dễ diễn trình và vấn đề thì giờ, nhưng đây không phải là ly dị vì hôn nhân là bất khả tiêu nếu là bí tích. Và điều này Giáo Hội không thể thay đổi. Đây là tín lý. Đây là bí tích bất khả tiêu. Xử theo luật là chứng minh rằng điều xem ra là bí tích thực ra không phải là bí tích, vì thiếu tự do chẳng hạn, hay thiếu chín chắn, hoặc mắc bệnh tâm thần. Có thật nhiều lý do để tuyên bố vô hiệu, sau khi đã nghiên cứu, điều tra. Rằng đó không hề là bí tích. Thí dụ, người ta không được tự do. Một thí dụ khác: bây giờ thì không thông thường lắm nhưng trong một số khu vực của xã hội bình thường, ít nhất tại Buenos Aires, có những đám cưới lúc người đàn bà có thai: “mày phải được cưới hỏi”. Ở Buenos Aires, tôi đã khuyến cáo các linh mục, một cách mạnh mẽ, gần như ngăn cấm họ cử hành các đám cưới trong những điều kiện như thế. Chúng ta gọi những đám cưới này là “đám cưới cấp tốc”, phải không? Để che đậy mặt mũi. Rồi các trẻ thơ sinh ra đời, một số vụ xong xuôi nhưng không hề có tự do và rồi sự việc dần dần ra tồi tệ khiến họ chia tay mà nói “tôi bị bó buộc phải kết hôn vì chúng tôi phải che đậy tình huống này nọ” và đây là một lý do để tuyên bố vô hiệu. Rất nhiều lý do như thế. Các vụ vô hiệu, các bạn có, các bạn có thể tìm thấy các lý do này trên liên mạng, nhiều lắm, đúng không? Rồi vấn đề các đám cưới lần thứ hai, của những người ly dị, tạo ra một cuộc kết hợp mới. Các bạn đọc gì, các bạn có “Tài Liệu Làm Việc”, điều được đưa vào cuộc tranh luận, đối với tôi, xem ra hơi quá đơn giản hóa khi nói rằng Thượng Hội Đồng là giải pháp cho những người này và những người này có thể được rước lễ. Đây không phải là giải pháp duy nhất. Không, điều được “Tài Liệu Làm Việc” đề nghị nhiều hơn thế nhiều, và vấn đề kết hợp mới của các người ly dị cũng không phải là vấn đề duy nhất. Trong “Tài Liệu Làm Việc” còn nhiều vấn đề hơn nữa. Thí dụ, giới trẻ không chịu kết hôn chẳng hạn. Họ không muốn kết hôn. Đây là một vấn đề mục vụ đối với Giáo Hội. Một vấn đề khác: tính chín chắn về xúc cảm để kết hôn. Một vấn đề khác nữa: đức tin. “con có tin rằng cuộc hôn nhân này vĩnh viễn không? Có, có, có, con tin”. "Nhưng con có tin điều này không?" tức việc chuẩn bị hôn nhân: tôi thường hay nghĩ rằng để trở thành một linh mục, người ta cần chuẩn bị tới 8 năm, ấy thế nhưng đâu có gì là nhất định, Giáo Hội vẫn có thể cất cái bậc giáo sĩ khỏi bạn. Nhưng đối với 1 điều kéo dài suốt đời, họ làm tới 4 khóa! Bốn lần… Hẳn có điều gì không đúng ơ đây. Đó là điều Thượng Hội Đồng phải đối phó: phải chuẩn bị hôn nhân như thế nào. Đây là một trong những điều hết sức khó khăn.

Có nhiều vấn đề, tất cả đều đã được liệt kê trong “Tài Liệu Làm Việc”. Nhưng, tôi thích bạn hỏi về chuyện “ly dị theo kiểu Công Giáo”. Thứ đó không hề có. Đây cũng không phải là hôn nhân, đây là tính vô hiệu, nó không hề hiện hữu. Mà nếu hôn nhân đã hiện hữu, thì nó bất khả tiêu. Điều này rõ ràng. Cám ơn bạn.

Terry Moran, Hãng Tin ABC News: Thưa Đức Thánh Cha, xin cám ơn Đức Thánh Cha, xin cám ơn Đức Thánh Cha rất nhiều và xin cám ơn cả các nhân viên Tòa Thánh nữa. Thưa Đức Thánh Cha, Đức Thánh Cha có đến thăm Các Dì Dòng Tiểu Muội Người Nghèo và chúng con được nghe rằng Đức Thánh Cha muốn chứng tỏ sự hỗ trợ của Đức Thánh Cha đối với họ và đối với vụ kiện của họ trước tòa. Và, thưa Đức Thánh Cha, Đức Thánh Cha có hỗ trợ cả các cá nhân nào, kể luôn các viên chức chính phủ, nói rằng trong lương tâm tốt lành của họ, lương tâm bản thân của họ, họ không thể tuân hành một số luật lệ hay thi hành các bổn phận của họ trong tư cách viên chức chính phủ, như trong việc cấp chứng chỉ hôn thú cho các cặp đồng tính chẳng hạn. Đức Thánh Cha có hỗ trợ các loại chủ trương tự do tôn giáo này không?

Đức Phanxicô: Tôi không thể lưu ý được mọi trường hợp hiện có về phản đối lương tâm. Nhưng, có, tôi có thể nói phản đối lương tâm là một quyền, một phần của mọi nhân quyền. Nó là một quyền. Và nếu một người không để người khác phản đối lương tâm, họ đã bác bỏ một quyền. Việc phản đối lương tâm phải được đưa vào mọi cơ cấu pháp lý vì nó là một quyền, một nhân quyền. Nếu không, kết cục chúng ta sẽ rơi vào tình huống mình có thể quyết đoán điều gì là quyền (điều gì không) bằng cách nói “quyền này đáng, quyền này không”. Nó là một nhân quyền. Tôi luôn luôn xúc động mỗi lần đọc, và tôi đọc nhiều lần lắm, mỗi lần đọc “Bài Ca Roland” (“Chanson de Roland”) trong đó mọi người đang ở trên chiến tuyến và trước mặt họ là giếng rửa tội và họ buộc phải chọn giữa giếng rửa tội và thanh gươm. Họ buộc phải chọn. Họ không được quyền phản đối lương tâm. Nó là một quyền và nếu ta muốn có hòa bình, ta phải tôn trọng mọi thứ quyền.

Terry Moran, Hãng tin ABC News: Điều đó có bao gồm cả các viên chức chính phủ nữa không?

Đức Phanxicô: Nó là một nhân quyền và nếu viên chức chính phủ nào  là con người nhân bản, thì họ đều có quyền này cả. Nó là một nhân quyền.

Stefano Maria Paci, Hãng tin Sky News: Thưa Đức Thánh Cha, tại Liên Hiệp Quốc, Đức Thánh Cha đã sử dụng các lời lẽ rất mạnh để tố cáo sự im lặng của thế giới đối với việc bách hại các Kitô hữu, là những người đang bị tước đoạt nhà cửa, bị tống xuất, bị tước đoạt tài sản, bị bắt làm nô lệ và bị sát hại dã man kiểu cầm thú. Hôm qua, Tổng Thống Hollande công bố việc khởi đầu chiến dịch Pháp oanh kích các căn cứ của ISIS tại Syria. Đức Thánh Cha nghĩ gì về hành động quân sự này? Thị trưởng Rôma, thành phố của Năm Thánh (thương xót), cũng tuyên bố rằng ông đến Cuộc Gặp Gỡ Các Gia Đình Thế Giới vì Đức Thánh Cha mời ông. Đức Thánh Cha có thể cho chúng con biết đôi điều về việc này không?

Đức Phanxicô: Tôi sẽ bắt đầu với câu hỏi thứ hai của anh. Tôi không mời Thị Trưởng Marino. Điều này rõ chứ? Tôi không mời và tôi có hỏi các người tổ chức và họ cũng không mời. Ông ấy đến. Ông ấy tuyên bố ông là người Công Giáo và ông ấy đến một cách tự phát. Đó là việc đầu tiên. Nhưng điều này rõ chứ hả? Và bây giờ về chuyện oanh kích. Quả thực, tôi có nghe tin tức vào hôm kia, nhưng chưa đọc về tin này. Tôi không biết nhiều về tình hình. Tôi được nghe: Nga đã đưa ra lập trường và chưa rõ về Hiệp Chúng Quốc. Tôi thực không biết phải nói gì vì tôi không hiểu trọn vẹn tình hình. Nhưng khi nghe chữ ném bom, chết chóc, máu xương… tôi nhắc lại những điều đã nói tại Quốc Hội Hoa Kỳ và tại Liên Hiệp Quốc, để tránh các điều này. Nhưng tôi không biết, tôi không thể phán đoán tình hình chính trị vì tôi không biết đủ về nó.

Miriam Schmidt, Thông Tấn Đức DPA: Thưa Đức Thánh Cha, con muốn hỏi một câu về mối liên hệ của Tòa Thánh với Trung Hoa và tình hình tại nước này cũng rất khó khăn cho Giáo Hội Công Giáo. Đức Thánh Cha nghĩ gì về việc này?

Đức Phanxicô: Trung Hoa là một nước lớn cung hiến cho thế giới một nền văn hóa vĩ đại, rất nhiều điều tốt đẹp. Có lần tôi đã nói trên chuyến máy bay bay qua Trung Hoa lúc từ Đại Hàn trở về rằng tôi rất muốn tới Trung Hoa. Tôi yêu mến dân tộc Trung Hoa và tôi hy vọng có thể có những liên hệ tốt đẹp, những liên hệ thật tốt đẹp. Chúng tôi đang liên lạc với nhau, đang nói chuyện với nhau, đang tiến lên với nhau nhưng đối với tôi, có một người bạn từ một đất nước như Trung Hoa, một nước có rất nhiều văn hóa và có rất nhiều cơ hội để làm việc tốt, quả là một niềm vui.

Maria Sagrarios Ruiz de Apodaca, RNE: Xin cám ơn Đức Thánh Cha. Xin kính chào Đức Thánh Cha. Đức Thánh Cha vừa thăm Hoa Kỳ lần đầu tiên, trước đây, Đức Thánh Cha chưa bao giờ ở đó. Đức Thánh Cha đã nói chuyện trước Quốc Hội, Đức Thánh Cha đã nói chuyện trước Liên Hiệp Quốc. Đức Thánh Cha lôi cuốn nhiều đám đông. Đức Thánh Cha có cảm thấy mình mạnh hơn không? Và một câu hỏi nữa, chúng con nghe Đức Thánh Cha đã kéo sự chú ý của người ta tới vai trò của các nữ tu, của phụ nữ nói chung trong Giáo Hội tại Hoa Kỳ. Liệu một ngày kia chúng con có được thấy linh mục phụ nữ trong Giáo Hội Công Giáo như một vài nhóm ở Hoa Kỳ đòi hỏi, và như một số Giáo Hội Kitô Giáo đã có không?

Đức Phanxicô: Ngài (có ý chỉ cha Federico Lombardi) bảo tôi đừng trả lời bằng tiếng Tây Ban Nha. Các nữ tu tại Hoa Kỳ đã thực hiện những kỳ công trong lãnh vực giáo dục, trong lãnh vực y tế. Dân chúng Hoa Kỳ yêu mến các dì. Tôi không rõ họ yêu mến các linh mục đến đâu (cười) nhưng họ yêu mến các nữ tu, yêu mến lắm. Các dì vĩ đại, các dì là các phụ nữ vĩ đại, vĩ đại, thật vĩ đại. Rồi, ai cũng phải theo cộng đoàn của mình, theo luật dòng của mình, nên mới có dị biệt. Nhưng hết thẩy đều vĩ đại. Và vì lý do đó, tôi cảm thấy có nghĩa vụ phải cám ơn các bạn vì những gì các nữ tu đã thực hiện. Một vị quan trọng trong chính phủ Hoa Kỳ nói với tôi mấy hôm trước rằng: “nền giáo dục con có được con mang ơn các nữ tu hơn hết”. Các chị làm việc với người nghèo và trong các bệnh viện. Đó là việc đầu tiên. Còn việc thứ hai? Tôi nhớ việc thứ nhất, còn việc thứ hai?

Maria Sagrarios Ruiz de Apodaca, RNE: Đức Thánh Cha có cảm thấy mạnh hơn sau khi đã ở Hoa Kỳ với một thời khóa biểu như thế và đã thành công như thế?

Đức Phanxicô: Tôi không biết tôi có thành công hay không, không. Nhưng tôi sợ chính tôi. Sao tôi lại sợ mình? Không biết nữa, nhưng tôi luôn cảm thấy mình yếu đuối theo nghĩa không có sức mạnh và sức mạnh chỉ là điều thoáng qua, ở đây hôm nay, ngày mai mất dạng. Bạn có dùng sức mạnh để làm điều tốt hay không mới là điều quan trọng. Và Chúa Giêsu đã định nghĩa sức mạnh, sức mạnh thật sự là để phục vụ, là để phụng sự, là để thực hiện các phục dịch khiêm tốn nhất, và tôi vẫn còn đang tiến bộ trên nẻo đường phục vụ này vì tôi cảm thấy tôi chưa làm được hết những gì tôi nên làm. Đó là cảm thức của tôi về sức mạnh.

Thứ ba, về linh mục phụ nữ, điều này không thể thực hiện được. Sau nhiều cuộc thảo luận lâu dài, lâu dài và thấu đáo, sau nhiều suy nghĩ rất lung, Đức Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã nói rõ như thế. Không phải vì phụ nữ không có khả năng. Các bạn coi mà xem, trong Giáo Hội, phụ nữ quan trọng hơn nam giới, vì Giáo Hội là một phụ nữ. (Trong tiếng Ý) Người ta gọi “La chiesa” chứ không “il Chiesa”. Giáo Hội là nàng dâu của Chúa Giêsu Kitô. Và Đức Mẹ thì quan trọng hơn các giáo hoàng, các giám mục và các linh mục nhiều lắm. Tôi phải nhìn nhận rằng chúng ta hơi chậm trễ trong việc khai triển nền thần học về phụ nữ. Chúng ta phải thúc đẩy cho nền thần học này tiến tới. Vâng, điều này đúng.

Mathilde Imberty, Đài Phát Thanh Radio France: Thưa Đức Thánh Cha, Đức Thánh Cha đã trở thành một vì sao ở Hoa Kỳ. Có tốt cho Giáo Hội hay không khi Đức Giáo Hoàng là một vì sao?

Đức Phanxicô: Đức Giáo Hoàng phải… Chị có biết tước hiệu Giáo Hoàng nào nên được sử dụng không? Đầy Tớ của các đầy tớ Thiên Chúa. Tước hiệu này có khác đôi chút với các vì sao. Các vì sao rất đẹp để ngắm. Tôi thích ngắm chúng vào mùa hè khi bầu trời thanh quang. Nhưng vị Giáo Hoàng thì phải, thì phải là đầy tớ các đầy tớ của Thiên Chúa. Vâng, trong các phương tiện truyền thông, điều này đang xẩy ra nhưng cũng có một sự thật khác. Biết bao vì sao được ta chứng kiến đã tắt ngúm và rơi rụng. Một điều thoáng qua. Mặt khác, làm đầy tớ các đầy tớ của Thiên Chúa thì là một điều không thoáng qua chút nào.