ANH ƠI ! ANH ƠI !
ANH ƠI !
(
Thứ năm - 27/03/2014 - tinvui@dmin)
(Rất cảm động) Một câu chuyện đời thường vô cùng cảm động về tình cảm gia đình, về những mất mát lớn lao xuất phát từ những hiểu lầm không đáng có!
(Rất cảm động) Một câu chuyện đời thường vô cùng cảm động về tình cảm gia đình, về những mất mát lớn lao xuất phát từ những hiểu lầm không đáng có!
Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón
mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh
ấy mất sớm từ khi anh còn nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh,
một mình bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học
xong đại học.
Tôi đồng ý ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn phòng
có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh.
Bước vào căn phòng chan hòa ánh sáng vừa dọn xong, anh ấy chẳng nói chẳng rằng
bất chợt bế xốc lấy tôi và quay một vòng quanh phòng. Khi tôi sợ quá cào cấu
anh xin anh bỏ xuống thì anh bảo:
- Nào, chúng mình về quê đón mẹ nhé!
Chồng tôi cao lớn, còn tôi thì bé nhỏ và thích được nép đầu vào
ngực anh. Những lúc ấy, tôi có cảm giác như anh có thể nhét gọn tôi vào túi áo.
Những bận hai người tranh cãi nhau mà tôi không chịu thua, anh bèn nhấc bổng
tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ hết hồn xin anh buông tha mới
thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy.
Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được
những tập quán của người nhà quê. Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở
phòng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đã, một hôm bà bảo:
- Các con thật chẳng biết chi tiêu gì cả. Hoa có ăn được đâu mà
mua làm gì kia chứ?
Tôi cười:
- Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ thì ai nấy đều vui vẻ cả.
Bà cúi đầu lầu bầu gì gì đấy. Chồng tôi bảo:
- Ðây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen
thôi.
Bà không nói gì nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về,
bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói
giá cả thì bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về túi to túi nhỏ các
thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ.
Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và thì thầm:
- Ngốc ơi, nếu em đừng nói giá thật với mẹ thì sẽ chẳng sao cả,
phải không nào?
Cuộc sống đang vui tươi thế là dần dần có những hòa âm trái tai.
Ðiều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai mình ngày ngày dậy
sớm chuẩn bị bữa sáng. Ðàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ thì coi sao được,
bà nghĩ vậy. Vì thế mà bữa sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng
không thấy gì thì bà khua đũa đụng bát tỏ ý không bằng lòng. Làm giáo viên dạy
múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bã người nên khi
ngủ dậy thường nằm rốn tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ.
Vì thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng. Ðôi khi bà
cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà
thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác
thì bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy
những túi ni lông. Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa
chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái.
Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế thì bà nhìn thấy.
Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm lì trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi
cuống quýt chẳng biết làm gì. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi
làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ý. Tôi điên tiết lên vặn lại:
- Thế thì rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?
Anh trợn mắt:
- Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch
thì ăn cũng có chết đâu, hả?
Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không
khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng. Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên
làm ai vui lòng trước.
Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà cả quyết nhận lấy “nhiệm vụ nặng nề” này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhìn ngó
tôi với ý trách móc tôi không làm tròn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử.
Ðể thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên
đường đi làm, mang đến cơ quan ăn. Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo:
- Có phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở
nhà, đúng không?
Rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm
đìa vì ấm ức. Sau cùng anh thở dài:
- Cứ coi như là em vì anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?
Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.
Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn,
mọi thứ trong bụng muốn oẹ ra, gắng kìm lại mà không tài nào kìm được, tôi đành
quăng bát đũa chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha
hổn hển thở, khi tôi bình tâm lại thì nghe thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa
đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, còn anh thì đứng ngay trước
cửa phòng vệ sinh căm tức nhìn tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được gì, thật ra
nào mình có cố ý nôn đâu. Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to. Mới đầu mẹ anh
còn giương mắt đứng nhìn, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nhìn
tôi rồi đi ra theo bà.
Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng
không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở mình đã
phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy còn muốn tôi thế nào nữa đây?
Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn gì cũng không thấy ngon, lại
thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng,
vẫn là các bạn ở cơ quan bảo:
- Sắc mặt cậu xấu lắm, nên đi khám bệnh thôi!
Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đã có bầu. Bây giờ mới
rõ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha
trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng mình và cả bà mẹ chồng nữa
lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ?
Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông
anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến lòng tôi xót
xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nhìn tôi như người xa lạ, ánh mắt không
giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào lòng tôi. Tôi tự nhủ “đừng nhìn anh ấy, đừng nhìn anh ấy”, và
chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: “Anh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!” rồi được anh bế xốc lên sung
sướng quay một vòng. Ước muốn ấy đã không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt
tôi ứa ra lã chã. Vì sao chỉ một lần cãi nhau đã làm cho tình yêu của chúng tôi
trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ?
Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét
đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên. Nửa đêm, có tiếng lạch
cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của
anh. Thì ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh không nói gì. Anh cũng
làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vã bỏ đi. Có lẽ anh định thật
sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lý trí, biết tách bạch
tình và tiền rạch ròi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ý định
của mình rồi tìm anh trao đổi cho xong mọi chuyện. Khi đến công ty của anh, cậu
thư ký ngạc nhiên nhìn tôi:
- Ơ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện
kia mà.
Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi tìm
được anh thì bà đã tắt thở rồi. Anh không hề nhìn tôi, mặt cứ lầm lầm. Tôi nhìn
khuôn mặt vàng vọt không hồn của bà, nước mắt ứa ra: Trời ơi! Tại sao lại đến
nông nỗi này cơ chứ?
Cho tới hôm an táng mẹ, anh vẫn không thèm nói với tôi một câu
nào, thậm chí mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt anh đều hiện lên nỗi chán ghét tột độ.
Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà rồi
thẫn thờ đi về phía ga xe lửa, bà muốn về quê mà. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế
bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, một chiếc xe buýt đâm vào bà… Cuối cùng
thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy chán ghét mình. Nếu hôm ấy mình không nôn oẹ,
nếu hôm ấy mình không to tiếng cãi nhau với anh ấy, nếu… Trong lòng anh, tôi là
kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà.
Anh lẳng lặng dọn vào ở phòng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc
mùi rượu. Lòng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng
khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết
chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại
thôi không nói gì. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận còn hơn. Tôi có cố ý để
xảy ra mọi tai họa ấy đâu! Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày
anh ấy càng về nhà muộn hơn. Chúng tôi cứ thế căng với nhau, xa lạ hơn cả người
qua đường. Tôi như cái thòng lọng thắt vào tim anh.
Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nhìn qua cửa kính thấy
chồng mình đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là
tôi đã hiểu rõ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng
trước mặt chồng mình, trân trân nhìn anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói gì
hết, và cũng chẳng biết nói gì. Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi rồi đứng lên
định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nhìn lại tôi, không chịu
thua. Tôi chỉ còn nghe thấy tim mình đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề
cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa thì tôi và đứa bé trong bụng sẽ
ngã xuống. Ðêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với
sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết.
Những ngày sau, anh vẫn không về nhà. Có hôm đi làm về, tôi thấy
tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của anh. Tôi chẳng muốn
gọi điện thoại cho anh, ý định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn.
Tôi sống một mình. Ði bệnh viện khám thai một mình. Trái tim tôi
như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng dìu đến bệnh viện. Các
bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên
quyết không chịu. Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó như sự bù
đắp việc bà mẹ chồng qua đời.
Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù
mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy
đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách
giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo:
- Ðợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây.
Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi
cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: “Chớ có
khóc đấy, chớ có khóc đấy… “. Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không
cho chúng nhỏ lệ nữa. Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng
to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết,
liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.
- Em có bầu rồi đấy à?
Ðây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị
nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi.
- Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi.
Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng
tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng lòng tôi
đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi
theo cũng chẳng lấy lại được nữa.
Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu“Xin lỗi” nữa. Trước đây tôi cứ tưởng
mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được
ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy.
Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn
anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa. Trái tim tôi chỉ ấm
lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như
băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món
quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn
nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi. Có hôm anh định trở
lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh
đành phải về ngủ ở phòng của bà.
Ðêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi
nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi
làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu
hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả.
Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng
tôi còn có gì nữa đâu? Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra
đời. Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho
con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v… Những
thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động,
nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy
tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì
với tôi nữa.
Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến
tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay
quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn
taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi.
Ðến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy
guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: “Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình
như anh ấy không nhỉ?”
Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi
vào trong. Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh. Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn
tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy
anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình, anh chỉ
mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại…
Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế
mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.
Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới
phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một
chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: “Chị nên
chuẩn bị hậu sự đi thì vừa”. Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc
vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn
lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những
tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là…
Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh
để lại cho con mình:
“Con của bố. Vì con mà
bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã
xuống. Ðấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ…
Bố biết rằng, đời con
sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt
quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi.
Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường
đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con
nhé!
Con ơi, viết xong mấy
chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng
thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ
rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý
nhất…”
Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn
trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến
chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi:
“Em yêu quý. Ðược lấy
em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã
làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng
qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời…
Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ
cho anh
rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm
ơn em luôn luôn yêu anh… Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con
những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên
bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé…”
Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mê. Tôi bế con
đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói:
- Anh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi
ghi nhớ hơi ấm của bố nó khi nó nằm trong lòng anh đấy, anh ạ…
Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào
lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng. Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy
ràn rụa trên mặt…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét