Ngựa trong Kinh
Thánh
(Trầm Thiên Thu
– Thanhlinh.net)
Con Rắn vô cùng nham hiểm, nhưng nó không làm được gì con cái
của Thiên Chúa. Nó đã từng cám dỗ Bà Eva bất tuân lệnh Chúa mà ăn trái cấm (St
3:4) và còn rình cắn gót chân người đàn bà vì Thiên Chúa đặt mối thù giữ nó và
người đàn bà này (St 3:15). Nhưng rồi nó chẳng làm được trò trống gì ráo trọi!
Năm Quý Tỵ đã qua, tức là con Rắn đã phải trườn bò đi nhanh vì
không làm được gì. Năm Giáp Ngọ đến, tức là con Ngựa đang phi nước kiệu tới,
càng lúc càng gần…
Ca dao, tục ngữ và thành ngữ nói nhiều về Ngựa. Người ta dùng
Ngựa để ví von nhiều thứ. Về sự thẳng thắn:“Thẳng như ruột Ngựa”; về
tình đoàn kết: “Một con Ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ”; về sự nhanh nhẹn: “Nhanh
như Ngựa vía”; về sự bất lương: “Đầu Trâu, mặt Ngựa”; về sự phú
quý: “Lên Voi, xuống Ngựa”; về sự không trung thành: “Thay
Ngựa, đổi chủ”; về sự tham lam:“Được đầu Voi, đòi đầu Ngựa”; về sự
may rủi: “Tái ông mất Ngựa”; về sự bền chí: “Muốn đi xa
phải giữ sức Ngựa” (ngạn ngữ Pháp); về sự lãnh đạo: “Cầm
cương, nảy mực”; về sự cẩn trọng: “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan
truy” (một lời nói ra, bốn Ngựa đuổi không kịp)…
Người ta cũng “rút”
được kinh nghiệm này:“Ở đời có ba cái dại: Một là đứng trước con ngựa, hai là
đứng sau con bò, ba là đứng bên cạnh đàn bà”. Có thật vậy không? Phàm điều
gì cũng vậy, có phần đúng và phần không đúng, tùy trường hợp.
Còn Kinh thánh nói gì về con Ngựa? Ngựa tốt hay xấu? Kinh thánh
có nhiều chuyện về Ngựa, nhiều lần đề cập con Ngựa, chỉ riêng Chúa Giêsu lại
không hề nhắc tới con Ngựa lần nào.
Sách Sáng Thế nói:“Người ta đưa các đàn vật của họ đến cho
ông Giuse, và ông đã cho họ bánh, đổi lấy ngựa, lấy đàn
chiên dê, đàn bò và lấy lừa. Năm đó, ông cung cấp bánh cho họ, đổi lấy tất cả
những đàn vật của họ” (St 47:17).
Sách Xuất Hành cho biết: “Nếu ngươi không chịu thả cho
chúng đi, mà cứ cầm giữ lại, thì này tay của Đức Chúa sẽ giáng ôn dịch rất nặng
xuống trên súc vật của ngươi ở ngoài đồng, trên ngựa, lừa, lạc đà,
bò bê và chiên cừu” (Xh 9:2-3).
Sách Đệ Nhị Luật kể lại:“Người cho nó phóng
ngựa trên các vùng đất cao trong xứ, nó được ăn hoa màu đồng ruộng;
Người cho nó nếm mật ong chảy ra từ hốc đá, nếm dầu từ tảng đá hoa cương” (Đnl
32:13).
Sách Giô-suê tường thuật:“Chúng ra đi, chúng và tất cả
các binh sĩ của chúng, một đám dân đông đảo, nhiều như cát ngoài bãi biển, cùng
với vô số ngựa xe” (Gs 11:4).
Về chiến thắng ở Mê-rôm, chính Thiên Chúa đã phán với ông
Giô-suê:“Đừng sợ chúng, vì ngày mai cũng vào giờ này, Ta sẽ nộp thây
của tất cả bọn chúng cho Ít-ra-en; ngươi sẽ chặt nhượng chân ngựa và
phóng hoả đốt chiến xa của chúng” (Gs 11:6). Và Kinh thánh cho biết: “Ông
Giô-suê xử với quân thù như Đức Chúa đã phán với ông: Ông đã chặt
nhượng chân ngựa và phóng hoả đốt chiến xa” (Gs 11:9).
Sách Thủ Lãnh nói: “Vó ngựa vang rền trên mặt đất, đoàn thiên lý mã phi nhanh, phi thật nhanh” (Tl 5:22).
Sách Thủ Lãnh nói: “Vó ngựa vang rền trên mặt đất, đoàn thiên lý mã phi nhanh, phi thật nhanh” (Tl 5:22).
Khi dân xin một ông vua, Sa-mu-en nói:“Đây là quyền
hành của nhà vua sẽ cai trị anh em. Các con trai anh em, ông sẽ bắt mà cắt đặt
vào việc trông coi xe và ngựa của ông, và chúng sẽ chạy đàng trước xe của
ông” (1 Sm 8:11).
Sách Sa-mu-en cho biết: “Vua Đa-vít bắt được của vua ấy
một ngàn bảy trăm kỵ binh và hai mươi ngàn bộ binh; và vua Đa-vít đã cắt gân
chân tất cả những con ngựa kéo xe, chỉ chừa lại một trăm” (2 Sm
8:4).
Sách Sa-mu-en tường thuật: “Áp-sa-lôm đóng cho mình một
cỗ xe, với những con ngựa và năm mươi người hộ tống” (2 Sm
15:1). Áp-sa-lôm đã thưa với vua: “Xin cho phép con đi Khép-rôn để
con giữ trọn lời đã khấn hứa với Đức Chúa, vì khi còn ở Gơ-sua miền A-ram, tôi
tớ ngài đã có lời khấn hứa rằng: Nếu quả thực Đức Chúa cho con trở về
Giêrusalem, thì con sẽ thờ phượng Đức Chúa” (2 Sm 15:7-8). Vua chúc y đi
bình an. Y lên đường đi Khép-rôn nhưng đã tạo phản và lên ngôi tại Khép-rôn (2
Sm 15:10).
Hoàng tử A-đô-ni-gia, con của bà Khác-ghít, tự xưng vương mà
rằng:“Ta sẽ làm vua!”. Chàng sắm xe, ngựa, và kiếm được năm
mươi người chạy đàng trước mình (1 V 1:5).
Sách các Vua cho biết:“Vua Sa-lô-môn có bốn ngàn ngăn chuồng
cho ngựa kéo và mười hai ngàn con ngựa cưỡi” (1 V
5:6). Hoặc nhắc tới Ngựa theo cách khác:“Tất cả các thành làm kho dự trữ
mà vua Sa-lô-môn sẵn có, các thành giữ xe trận, các thành nuôi ngựa và
tất cả những gì vua Sa-lô-môn muốn xây cất ở Giêrusalem, ở Li-băng và trong
toàn lãnh thổ thuộc quyền vua” (1 V 9:19).
Nói về xa mã của Vua Sa-lô-môn, sách các Vua cho biết: “Mỗi
vị đều mang lễ vật: đồ bạc, đồ vàng, y phục, vũ khí, hương liệu, ngựa và
lừa. Cứ thế từ năm này qua năm khác.
Vua Sa-lô-môn tập trung
xe và ngựa, xe có một ngàn bốn trăm cỗ, và ngựa có
mười hai ngàn con. Vua để chúng ở các thành có xe, bên cạnh vua tại Giêrusalem”
(1 V 10:25-26).
Và cũng nói tới giá mua Ngựa:“Ngựa của vua Sa-lô-môn được
nhập từ Ai-cập và Cơ-vê. Các thương gia của vua đến tận Cơ-vê mua ngựa theo
đúng giá. Một chiếc xe bán ra từ Ai-cập là sáu trăm se-ken bạc, và một
con ngựa là một trăm năm mươi. Đối với tất cả các vua Khết và các vua
A-ram, nhờ các thương gia làm trung gian mua vào, thì cũng thế” (1 V 10:28-29).
Sách Công Vụ cho biết:“Phải có sẵn ngựa cho
ông Phaolô, để đưa ông ấy an toàn đến với tổng trấn Phê-lích”(Cv 23:24).
Còn Thánh Gia-cô-bê dùng hình ảnh con Ngựa để nói về con người:“Nếu ta
tra hàm thiếc vào miệng ngựa để bắt chúng vâng lời, thì ta điều khiển được toàn
thân chúng. Nói về ngựa để nói về con người:“Anh em cũng hãy nhìn xem tàu bè:
dù nó có to lớn, và có bị cuồng phong đẩy mạnh thế nào đi nữa, thì cũng chỉ cần
một bánh lái rất nhỏ để điều khiển theo ý của người lái.
Cái lưỡi cũng vậy: nó là
một bộ phận nhỏ bé của thân thể, mà lại huênh hoang làm được những chuyện to
lớn. Cứ xem tia lửa nhỏ bé dường nào, mà làm bốc cháy đám rừng to lớn biết
bao!” (Gc 3:3-5).
Sách Khải Huyền nhắc tới Ngựa nhiều nhất trong các sách
trọn bộ Kinh thánh:
1. “Tôi
thấy một con ngựa trắng, và người cỡi ngựa mang cung. Người ấy được
tặng một triều thiên và ra đi như người thắng trận, để chiến thắng” (Kh 6:2).
2. “Một con ngựa khác đi ra,
đỏ như lửa, người cỡi ngựa nhận được quyền cất hoà bình khỏi mặt đất, để cho
người ta giết nhau; người ấy được ban một thanh gươm lớn. Khi Con Chiên mở ấn
thứ ba, thì tôi nghe Con Vật thứ ba hô: ‘Hãy đến!’. Tôi thấy: kìa một con
ngựa ô, và người cỡi ngựa cầm cân trong tay” (Kh 6:4-5).
3. “Tôi thấy một con
ngựa xanh nhạt, và người cỡi ngựa mang tên là Tử thần, có Âm
phủ theo sau” (Kh 6:8).
4. “Hình dạng châu chấu giống như ngựa sẵn
sàng vào trận; trên đầu chúng có cái gì như thể triều thiên bằng vàng, còn mặt
chúng thì như mặt người” (Kh 9:7).
5. “Ngực chúng khác nào
áo giáp sắt, và tiếng cánh chúng đập, như tiếng xe nhiều ngựa kéo đang
xông vào trận” (Kh 9:9).
6. “Trong thị kiến,
tôi thấy ngựa và người cỡi ngựa như thế này:
chúng mặc áo giáp màu lửa, màu huỳnh ngọc và diêm sinh; đầu ngựa như
đầu sư tử, và mõm chúng phun ra lửa, khói và diêm sinh. Một phần ba loài người
bị ba tai ương ấy giết, tức là lửa, khói và diêm sinh từ mõm ngựa phun ra. Quả
thế, quyền phép của ngựa thì ở mõm và ở đuôi chúng, vì đuôi
chúng như rắn, có đầu, và chúng dùng đầu ấy mà làm hại” (Kh 9:17-19).
7. “Người ta đạp nho trong bồn đặt ở ngoài thành, máu tự bồn
trào ra ngập đến hàm thiếc ngựa và lan đến một ngàn sáu trăm
dặm” (Kh 14:20).
8. “Hàng hoá đó là:
vàng, bạc, đá quý, ngọc trai; vải gai mịn, vải đỏ tía, tơ lụa, vải đỏ thẫm; gỗ
trầm, đồ bằng ngà, đồ bằng gỗ quý, bằng đồng, bằng sắt, bằng cẩm thạch; quế, sa
nhân, hương thơm, mộc dược, nhũ hương; rượu, dầu, tinh bột, lúa mì, súc vật,
chiên cừu, ngựa, xe, thân xác, và cả linh hồn người ta nữa” (Kh
18:12-13).
9. “Tôi thấy trời rộng
mở: kìa một con ngựa trắng, và người cỡi ngựa mang tên là Trung
thành và Chân thật, Người theo công lý mà xét xử và giao chiến” (Kh 19:11).
10. “Các đạo quân thiên
quốc đi theo Người, họ cỡi ngựa trắng, mặc áo vải gai mịn trắng
tinh” (Kh 19:14).
11. “Tôi lại thấy Con
Thú và vua chúa trên mặt đất, cùng với các đạo quân của chúng, tụ tập lại để
giao chiến với Đấng cỡi ngựa và đạo quân của Người” (Kh
19:19).
12. “Những người còn lại bị thanh gươm phóng ra từ miệng Đấng
cỡi ngựa giết chết, và mọi loài chim được ăn no thịt của chúng” (Kh
19:21).
Nói về Ngựa trong Kinh thánh, có lẽ đặc biệt nhất là “cú ngã ngựa chí mạng và nhớ đời” của Thánh Phaolô, nhờ cú ngã
ngựa đó mà ông “nên người”. Khi ông
hăng hái và hung hãn phi ngựa đi khắp nơi lùng bắt những người “cả gan” dám tin theo Chúa Giêsu, ông
ngã xuống đất và nghe có tiếng nói với ông:“Sa-un, Sa-un, tại sao ngươi bắt
bớ Ta?” (Cv 9:4).
Thánh Phaolô kể lại:“Tất cả chúng tôi đều ngã nhào xuống đất,
và tôi nghe có tiếng nói với tôi bằng tiếng Híp-ri:“Sa-un, Sa-un, tại sao ngươi
bắt bớ Ta? Đá lại mũi nhọn thì khốn cho ngươi!” (Cv 26:14).
Thật may phước cho ông, vì ông được Thiên Chúa bảo vào thành và
được ông Kha-na-ni-a đặt tay và nói:“Anh Sa-un, Chúa đã sai tôi đến đây,
Người là Đức Giêsu, Đấng đã hiện ra với anh trên đường anh tới đây. Người sai
tôi đến để anh lại thấy được và để anh được đầy Thánh Thần” (Cv
9:17).
Từ đó, một Sao-lê bạo ngược đã biến thành một Phaolô nhân chứng
nhiệt thành của Đức Kitô. Và mỗi khi có thể, Thánh Phaolô vẫn vui vẻ hay nhắc
lại “kỷ niệm” cũ:“Tôi ngã xuống
đất và nghe có tiếng nói với tôi: Sa-un, Sa-un, tại sao ngươi bắt bớ Ta?” (Cv
22:1).
Lạy Thiên Chúa, xin biến đổi chúng con thành những “ngựa chiến” của Ngài, để chúng con luôn
phi nước đại khi làm chứng về Ngài trên đường lữ hành trần gian, và cuối cùng
sẽ phi thẳng về gặp Ngài nơi Thiên Quốc. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử
Giêsu, Đấng cứu độ chúng con. Amen.
TRẦM
THIÊN THU
Xuân Giáp Ngọ – 2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét