Fri, 19/04/2024 - Trầm
Thiên Thu
THỜI GIAN và KITÔ GIÁO
Vì cần thiết, con người
đã dựa vào hệ thống ngày tháng và niên đại như một phương tiện để theo dõi thời
gian của chính mình. Chúng ta theo dõi xem mình đang ở đâu qua từng thời đại, bằng
mặt đồng hồ, bằng cách đặt tên cho các thế hệ và bằng cách đếm hàng thế kỷ và
thiên niên kỷ. Bạn có thường xuyên nghĩ về hệ thống mà chúng ta sử dụng để tính
thời gian này? Hệ thống tính niên đại phổ quát duy nhất mà các chính phủ, doanh
nghiệp, du lịch và giáo dục dựa vào đó vẫn thống trị cho đến ngày nay, đo lường
theo Công Nguyên (CE – Common Era) và Trước Công Nguyên (BCE – Before Common
Era) để cung cấp tài liệu tham khảo chung về thời gian. Nhưng bạn có biết rằng
trước đó đã có rất nhiều loại hệ thống niên đại? Điều gì rất quan trọng ở cái
này khiến nó dính vào nhau?
Tóm lại, đó là Sự Nhập Thể.
Giây phút Thiên Chúa làm người và toàn bộ lịch sử cứu độ đã vĩnh viễn thay đổi.
Thời gian mà chúng ta đo lường ngày nay được liên kết với một biến cố tôn giáo,
siêu nhiên: sự giáng sinh của Thiên Chúa làm người, sự giáng sinh của Con Thiên
Chúa, sự kiện Ngôi Lời nhập thể, sự nhập thể của Chúa Kitô, sự xuất hiện của Đấng
Mêsia.
Phúc Âm Mátthêu ghi lại sự
ra đời của Chúa Giêsu xảy ra vào cuối triều đại Hêrôđê Đại đế, Vua xứ Giuđê,
qua đời năm 4 TCN (Trước Công Nguyên, Ante Christos). Các hệ thống niên đại được
sử dụng vào thời điểm này ở Đế chế La Mã là La Mã và Hy Lạp. Theo hệ thống La
Mã trước đây, Chúa Giêsu thành Nadarét sinh khoảng năm 749-751 a.u.c. (ab urbe
condita, từ sự thành lập huyền thoại La Mã bởi Romulus và Remus). Theo hệ thống
niên đại của Hy Lạp, Chúa Giêsu sinh vào cuối Olympiad thứ 193 hoặc đầu
Olympiad thứ 194 (Olympiad diễn ra 4 năm một lần kể từ khi thành lập gần 770
năm trước). Tóm lại, khoảng năm 6 tới năm 4 TCN.
Ngay từ đầu sách Tin Mừng,
Thánh Luca tuyên bố sẽ cung cấp cho độc giả một câu chuyện chính xác và đầy đủ
về cuộc đời Chúa Giêsu, và đã cung cấp hai câu chuyện khác nhau về sự ra đời của
Chúa Giêsu dẫn đến hai ngày tháng trái ngược nhau. Giống như Thánh Mátthêu,
Thánh Luca sử dụng những câu chuyện nhiều tình tiết, đưa vào những câu chuyện về
những chuyến viếng thăm của thiên thần Gabriel với ông Dacaria – cha của Gioan
Tẩy Giả, và Trinh Nữ Maria – Mẹ của Chúa Giêsu. Theo những câu chuyện này, Chúa
Giêsu sinh ra sáu tháng sau khi Gioan Tẩy Giả ra đời, xảy ra vào gần cuối triều
đại của Vua Hêrôđê, phù hợp với hệ thống xác định niên đại của Thánh Mátthêu.
Tuy nhiên, không giống như Thánh Mátthêu, lời tường thuật của Thánh Luca trong
chương II và III cũng cung cấp các sự kiện theo trình tự thời gian về ngày sinh
của Chúa Giêsu. Tin Mừng Thánh Luca ám chỉ sự đồng thời với một số sự kiện: việc
người La Mã thành lập miền Giuđê sau gần nửa thế kỷ cai trị của Hêrôđê và
Hêrôđê Áckilaô; Augustô Xêda ra lệnh điều tra dân số; cuộc nổi dậy sau đó của
Giuđa người Galilê, và bổ nhiệm Quiriniô làm tổng trấn Syria. Hệ thống xác định
niên đại của Luca theo các sự kiện công cộng diễn ra đồng thời cũng phức tạp
như hệ thống của các sử gia La Mã giỏi nhất thế kỷ I. Theo Thánh Luca, Chúa
Giêsu sinh năm 760 a.u.c. hoặc hai năm sau Olympiad thứ 196 (tức là năm 6 Anno
Domini/Common Era – Công Nguyên).
Vấn đề mà các nhà nghiên
cứu niên đại phải đối mặt, bên cạnh những mâu thuẫn trong Phúc Âm Thánh Mátthêu
và Thánh Luca cũng như việc hai tác giả Phúc Âm khác là Thánh Máccô và Thánh
Gioan không tường thuật về sự ra đời của Chúa Giêsu, đó là các sử gia và khoa học
gia cổ đại không đồng ý về việc sử dụng hệ thống niên đại nào cho các sự kiện.
Sử gia vĩ đại Thucydides, người Athen, đã dựa vào triều đại của các quan giám
sát Spartan và các quan tổng trấn Athen để cung cấp niên đại trong tài liệu của
ông về Chiến Tranh Peloponnesia. Sử gia Polybius, người Hy Lạp, trong cuốn Lịch
Sử của ông đã sử dụng hệ thống tính niên đại phổ quát chính xác hơn và (theo
quan điểm người Hy Lạp) của các kỳ Olympiad. Sử gia Livy, người La Mã, viết dưới
thời trị vì của Augustô, và sử gia Tacitô, viết khoảng một trăm năm sau dưới
triều đại của Domitian, đã sử dụng hệ thống xác định niên đại của các sự kiện từ
khi thành lập thành phố Rôma (a.u.c.), ngoài các kỳ Olympiad. Tuy nhiên, trong
những thế kỷ tiếp theo, vì không muốn dựa vào hệ thống niên đại của ngoại giáo,
các văn sĩ Kitô giáo đã muốn có một hệ thống niên đại dựa trên các sự kiện tôn
giáo.
Eusebius của Caesarea, viết
dưới thời trị vì của Constantine, đã thêm vào hệ thống niên đại ngoại giáo và
niên đại của Josephus một sơ đồ niên đại giả định bắt đầu từ sự ra đời của Tổ
Phụ Ápraham. Tuy nhiên, 300 năm sau khi sự kiện Nhập Thể, Eusebius vẫn cố gắng
xác định ngày sinh của Chúa Kitô.
Vào thời Eusebius, Giáo hội
và Đế chế, sau khi chuyển đổi dưới thời Constantine, đặc biệt quan tâm việc xác
định niên đại của Sự Phục Sinh. Các thần học gia và biên niên sử gia đã sử dụng
hệ thống xác định niên đại của Hy Lạp, La Mã và Do Thái, cho đến khi Dionysius
Exiguus, thế kỷ VI, cố gắng căn cứ việc tính toán ngày lễ Phục Sinh không theo
các hệ thống cũ mà theo một hệ thống mới dựa trên sự kiện lớn nhất trong lịch sử
nhân loại, đó là Sự Nhập Thể của Chúa Kitô. Ông sử dụng Lc 3:1 (Gioan Tẩy Giả
xuất hiện năm 15 dưới triều đại Tibêriô, 28-29 CN) kết hợp với Lc 3:23 (Chúa
Giêsu khoảng 30 tuổi khi bắt đầu sứ vụ), để ước tính năm 1, nghĩa là năm đầu
tiên hay năm của Chúa chúng ta – Anno Domini.
Còn có hệ thống thời gian
được phát triển bởi Aureliô Augustinô, hoặc Thánh Augustinô, đây là phương pháp
để hiểu ý nghĩa thời gian về sự ra đời của Chúa Giêsu nhằm tránh việc phụ thuộc
vào các hệ thống xác định niên đại cả cổ xưa lẫn hiện đại. Thánh Augustinô nhận
ra rằng Nhập Thể và Phục Sinh thực sự không thể được hiểu theo lý trí và logic,
những thứ làm nền tảng cho niên đại và hệ thống niên đại. Thánh Augustinô đã
phát triển cách khác (ngoài cách tường thuật, lịch sử theo trình tự thời gian)
để hiểu về Nhập Thể và ý nghĩa của nó mà tránh việc xác định niên đại chính
xác.
Trong cuốn Tự Thuật
(Confessions), Thánh Augustinô cung cấp một mô hình thời gian cá nhân để cung cấp
cho mỗi người một mô hình trải nghiệm cá nhân về cuộc đời và ý nghĩa của Chúa
Kitô mà không liên quan nhiều đến niên đại, lịch sử và các sự kiện công cộng
chính thức. Nó phụ thuộc vào ý tưởng Hy Lạp cổ về Logos (Lời) được phát triển bởi
Philo Judaeus ở Alexandria và tông đồ Gioan. Philo đã viết về Logos: “Thiên
Chúa tạo ra ngay lập tức, không chỉ bằng cách truyền lệnh, mà còn bằng cách
nghĩ về nó.” (Philo, n.d., III.13) Và Thánh Gioan viết: “Lúc khởi đầu đã có
Ngôi Lời. Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên Chúa, và Ngôi Lời là Thiên Chúa.” (Ga
1:1)
Ngôi Lời đơn giản là tồn
tại mọi lúc nhưng bằng cách mặc lấy xác phàm, đi vào thời gian, tương tác với
thời gian, đem ánh sáng vào thời gian, trong khi trước đó chỉ có bóng tối. Bóng
tối, thời gian, nhường chỗ cho ánh sáng, sự vĩnh hằng. Sự ngu dốt chịu thua kiến
thức. Thời gian là bóng tối vì chúng ta không thể nhìn thấy những gì ở phía trước.
Tương lai không biết, quá khứ chỉ là ký ức. Hiện tại là dự đoán ngắn gọn nhất
thời về những gì có thể xảy ra. Nhưng nếu ánh sáng đi vào bóng tối, nếu sự
không thời gian đi vào thời gian, con đường phía trước sẽ được soi sáng, được
chúng ta nhận biết, soi đường trong bóng tối. Tương lai, luôn tăm tối, được mở
ra cho ánh sáng, và sự thiếu hiểu biết hoàn toàn nhường chỗ cho một số kiến thức
về những gì sẽ xảy ra. Không phải những gì có thể. Bởi vì màn đêm hàm ý sự thiếu
hiểu biết, ngụ ý rằng chúng ta vẫn đang phỏng đoán dựa vào kinh nghiệm. Không,
bây giờ chúng ta biết điều gì sẽ xảy ra nhờ ánh sáng.
Tất cả các nền văn hóa đều
phải vật lộn để biết Ngôi Lời. Các dân tộc đa thần quan niệm về một vị thần vốn
có trong tự nhiên, kiểm soát vạn vật, bao gồm quá khứ, hiện tại và tương lai.
Người Do Thái xác định đó là Đức Giavê. Người Hy Lạp coi trí óc là cái vô hạn,
cái tốt – Logos. Triết học Á Đông gọi nó là Đạo, Con Đường, cội nguồn, Brahman.
Kitô giáo đưa ra một quan điểm độc đáo, đó là quan điểm về Đấng Siêu Việt hành
động theo thời gian mà không bị giới hạn, hành động một cách tinh tế đối với bản
thân, kết nối bản thân với Đấng Siêu Việt – một kết nối trực tiếp về thể lý và
tinh thần.
Đối với tôi trong việc giảng
dạy và viết lách, tôi thích sử dụng Ante Christos và Anno Domini (BC/AD, không
phải là BCE/CE) – vì làm sao có thể hiểu được thời gian một cách thực sự nếu
không có Nhập Thể, Ngôi Lời trở thành xác thịt?
RUSSELL M. LAWSON
TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét