THAO THỨC VÀ TỈNH THỨC
(Thứ hai - 20/04/2015 – Tinvui)
1. Chỉ còn ít ngày nữa
là chẵn 40 năm, 30/4/1975 - 30/4/2015. Đây là một chặng đường lịch sử đặc biệt
của Đất Nước Việt Nam. Đối với nhiều người, chặng đường đặc biệt này là một lịch
sử rất mới. Họ có nhiều lựa chọn.
2.
Tôi có những lựa chọn của riêng tôi. Những lựa chọn này luôn nhắm vào lợi ích
chung, và luôn luôn được thực hiện trong ánh sáng của đức tin. Các lựa chọn đó
có thể gom vào hai thứ sau đây:Thao thức và tỉnh thức.
Để
gọi là một chút làm chứng cho đức tin, dịp kỷ niệm 40 năm lịch sử này, tôi xin
được chia sẻ vắn tắt.
3.
Thao thức lớn nhất và thường xuyên nhất của tôi ngay từ đầu giai đoạn lịch sử
này là làm sao cho giai đoạn lịch sử mới này trở thành cơ hội để Quê Hương Việt
Nam được hoà bình thực sự, hạnh phúc thực sự, nhờ yếu tố ưu tiên và quan trọng
nhất, đó là mọi đồng bào biết yêu thương nhau thực sự, theo lời Chúa dạy.
Thao
thức trên đây của tôi là một chọn lựa theo đức tin. Tôi coi chọn lựa đó chính
là cách tôi bước theo Chúa Giêsu. Chúa Giêsu phán: “Ai muốn theo Thầy, hãy từ bỏ mình, vác
thập giá mình, mà theo Thầy” (Mt 16,24).
4.
Khi tôi thao thức dấn thân vào công việc xây dựng yêu thương, đúng là tôi phải
từ bỏ mình nhiều lắm. Không phải chỉ là phải từ bỏ tội lỗi, mà còn là phải từ
bỏ những lựa chọn không thích hợp.
Vì yêu thương, tôi nhìn thấy không phải bất cứ sự thực nào cũng nên nói, không phải bất cứ cái gì tốt đều nên làm, không phải bất cứ điều gì được phép làm đều nên thực hiện, không phải bất cứ điều gì luật không cấm, đều cứ tha hồ làm.
Vì yêu thương, tôi nhìn thấy không phải bất cứ sự thực nào cũng nên nói, không phải bất cứ cái gì tốt đều nên làm, không phải bất cứ điều gì được phép làm đều nên thực hiện, không phải bất cứ điều gì luật không cấm, đều cứ tha hồ làm.
5. Khi tôi dấn thân vào công việc yêu thương, đúng là tôi phải vác thập giá
mình một cách sáng suốt.
Một
cách sáng suốt, nghĩa là tôi phải nhờ ơn Chúa mà nhận ra những gì là thứ thập
giá, mà Chúa muốn tôi vác. Riêng đối với tôi, thập giá, mà Chúa muốn tôi vác
hằng ngày trong giai đoạn mới này, không phải chỉ là những bệnh tật, những nhọc
nhằn, mà là nếp sống có kỷ luật theo tu đức và sự thường xuyên trau dồi trình
độ văn hoá đạo đời một cách trung tín và sâu rộng. Kinh nghiệm cho thấy: nhờ
nếp sống có kỷ luật, và lối sống hăng say mở rộng trình độ kiến thức tốt đẹp,
người môn đệ Chúa mới dễ trở thành dụng cụ của Chúa để gieo vãi hạt giống yêu
thương vào lòng con người thời nay.
6.
Khi tôi dấn thân vào công việc yêu thương, đúng là tôi phải bước theo Chúa
Giêsu một cách mạnh dạn.
Tôi
thấy Chúa Giêsu thường bước tới những lớp người nghèo túng, đau khổ, hèn yếu.
Tôi phải bước theo Người với tâm tình của Người. Muốn được như vậy, tôi phải
mạnh dạn. Bởi vì nếu thiếu mạnh dạn, tôi sẽ có nhiều sáng kiến, để cũng gọi là
bước theo Chúa đi vào lớp người đau khổ nghèo túng, nhưng bước theo xa xa, với
khoảng cách từng nhiều cây số!
7.
Thao thức của tôi là thế. Vừa là do động lực nội tâm quyết theo Chúa Giêsu, vừa
cũng là do động lực nội tâm tha thiết phục vụ Quê Hương Việt Nam. Chúa Giêsu là
của tôi. Việt Nam là của tôi.
8.
Thao thức đó là chọn lựa thứ nhất của tôi. Thêm vào đó là chọn lựa thứ hai của
tôi, đó là Tỉnh thức.
Tỉnh thức của tôi luôn đi liền với cầu nguyện. Vì thế, tỉnh thức đó là một chọn lựa của đức tin: “Anh em hãy tỉnh thức và cầu nguyện” (Mt 26,41).
Tỉnh thức của tôi luôn đi liền với cầu nguyện. Vì thế, tỉnh thức đó là một chọn lựa của đức tin: “Anh em hãy tỉnh thức và cầu nguyện” (Mt 26,41).
9.
Với tỉnh thức và cầu nguyện, tôi mới dễ nắm bắt được những cơ hội để xây dựng
yêu thương trên mảnh đất Chúa trao cho tôi phục vụ. Mảnh đất này có dòng lịch
sử phong phú những giá trị đạo đức riêng. Dòng lịch sử ấy lại như chiếc đò có
những chỗ dừng lại khoảnh khắc đợi chờ, rồi lại lên đường tiếp tục đi. Nếu tôi
tỉnh thức và cầu nguyện, tôi sẽ gặp Chúa trong dòng lịch sử của dân tộc tôi.
10.
Với tỉnh thức và cầu nguyện, tôi mới dễ nhận ra những nguy cơ khiến nhiều người
trẽ vào những con đường xa rời yêu thương Chúa và yêu thương Quê Hương. Những
nguy cơ đó là rất nhiều và thường dấu mặt. Đó là những phong trào đạo đức pha
trộn những thứ nọc độc tinh vi, đưa tới các lối sống xa rời Phúc Âm. Để rồi, tự
hào là đạo Phúc Âm, nhưng thực chất lại là những hình thức nặng về phô trương,
hiếu thắng, phục vụ cho một giai cấp, đi tìm hưởng thụ.
11.
Với tỉnh thức và cầu nguyện, tôi mới dễ nhận ra hạnh phúc thực của tôi trong
giai đoạn lịch sử mới đầy phức tạp này, chính là tôi được có Chúa ở trong tôi,
mặc dầu tôi phải rất khổ.
12.
Với tỉnh thức và cầu nguyện, tôi mới dễ nhận ra hạnh phúc của tôi cũng chính là
nhận thấy Chúa đang làm nhiều sự lạ lùng nơi rất nhiều đồng bào của tôi tại Việt
Nam hôm nay. Rất nhiều người đang được Chúa cải hoá từ trong sâu thẳm nội tâm.
Họ xác tín không ai sẽ cứu được họ, không ai sẽ đưa họ được về một đời sau hạnh
phúc yêu thương tràn trề. Chỉ có Chúa mà thôi.
13.
Những gì tôi vừa chia sẻ trên đây là rất chân thành. Thao thức và tỉnh thức là
dấu ấn hành trình của tôi suốt 40 năm qua. Đã có 40 năm xưa của Moisen và dân
Do Thái trong sa mạc đầy thử thách. Đã có 40 ngày đêm xưa, Chúa Giêsu sống
trong hoang địa, và bị thử thách. Cả hai con số 40 xưa ấy đã dạy tôi rất nhiều
về thao thức và tỉnh thức. Tôi đã sống được phần nào thao thức và tỉnh thức xưa
trong 40 năm hiện nay của tôi có nhiều thử thách.
Xin
hết lòng cảm tạ Chúa, Đấng đã sai tôi vào con số 40 này, như một nhân chứng hèn
mọn về đức tin.
Long
Xuyên 05-4-2015
ĐGM. GB
Bùi Tuần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét