Các
Bạn thân mến,
Tháng
Mười Một, tháng cầu nguyện cho các linh hồn đã qua đi được một tuần lễ rồi!
Chả mấy chốc lại đến lễ Chúa Kito Vua, Thanksgiving rồi kết thúc nhanh
chóng để bước vào Mùa Vọng năm C.
Chúng
ta còn sống trên trần gian với tự do tham dự thánh lễ, tự do làm các việc
lành, hy sinh, đặc biệt còn được dùng tiền bạc của cải. Vậy dù thế nào,
cũng hãy cố gắng mở lòng, mở trí, rộng tay giúp đỡ các linh hồn, không còn
làm được gì nữa, chỉ đền tội nơi luyện ngục, mong chờ xin Chúa nhân hậu thứ tha lỗi phạm mà
thôi.
Và
chắc chắn Chúa sẽ nhận lời chúng ta dù nhỏ bé, ít oi. Vì đó là báo hiếu, là
đền ơn, là bác ái, là bổn phận, là của dâng, là những lời cầu Thiên Chúa
hài lòng, những đồng xu Thiên Chúa ưa thích, được biết qua hai hình ảnh đối
chọi nhau trong Tin Mừng chúa nhật này:
- Đấy là một bên là các luật sĩ
có bề ngoài cao sang, chức quyền với quần áo thụng dài, được mọi người kính
nể, đứng ngồi những chỗ nhất, chỗ vinh dự. Nhưng bên trong là lòng kiêu
căng, tham lam, hẹp hòi, ức hiếp kẻ yếu đuối.
- Một bên là hình ảnh bà góa
nghèo khó, khiêm tốn nhưng kính sợ Thiên Chúa và giàu lòng dâng hiến.
Bài
học qua câu chuyện Thánh Macco ghi lại này thật thâm thúy, quí giá, an ủi
cho những người nghèo khó, cùng tố cáo thẳng thắn, cảnh báo nghiêm khắc những
kẻ gỉa hình, không chỉ trong phụng thờ mà còn cả trong việc bác ái nữa.
A. Những lời tố cáo:
1. Đức Giesu nêu một
loạt những lời tố cáo các kinh sư, luật sĩ:
- Họ
sống hình thức, ưa chuộng bề ngoài, nên mọi điều, mọi sự được đánh bóng mầu
mè, sặc sỡ:
.
Về đạo đức, họ giữ luật nghiêm chỉnh tỉ mỉ, được người ta kính trọng, chào
hỏi và được mọi ưu tiên.
. Họ
đọc kinh nhiều, ngân nga, kéo dài, không nhằm dâng lên Thiên Chúa, mà nhắm
phô trương trước mặt mọi ngưới. Họ cầu nguyện tại những nơi và theo cách thế
mà ai cũng phải thấy họ là những người ngoan đạo
.
Khoe khoang, phô trương việc bác ái, bố thí, dâng cúng, chay tịnh của mình.
.
Phê phán, lên án, mời mọc, chê bai người khác.
.
Đi đứng kiểu cách, ăn mặc rườm rà, lững thững, với những tua áo dài quá khổ
để vinh dự, tự hào, chứng tỏ địa vị cao trọng dặc biệt. -
Nhưng bản thân họ không quan tâm nhìn vào chính tâm lòng ích kỷ,
kiêu căng, tham lam, che đậy giả dối của họ.
- Từ làm việc, tiệc tùng đến đi dạo, họ
đều muốn được mọi người kính cẩn chào hỏi, sắp xếp đứng ngồi những vị trí
hàng đầu, quan trọng, danh dự.
- Nặng nề hơn nữa là họ âm mưu tạo phản,
lợi dụng người chất phát, dàn cảnh để mọi người hiểu rằng không có bổn phần
nào được kể là cao quí, ưu đãi hơn là bổn phận cung cấp nhu cầu cho một
rabi, để nuốt hết tài sản của các bà góa và những con chiên ngoan đạo.
2. Cảnh cáo:
a) Việc muốn được chức vị cao:
- Điều này đúng với những người ham chức
quyền, thích lãnh đạo, trong mọi thời đại.
- Thời nào cũng có nhiều người xem chức
vụ trong Giáo Hội như một đặc quyền chứ không phải như một trọng trách.
- Nhận một chức vụ trong Giáo Hội với suy
nghĩ nhờ công lao, địa vị, mà mình xứng đáng được chức vụ ấy, chứ không phải
vì muốn phục vụ.
- Người
ta vẫn lợi dụng kiến thức, chức vụ, nghề nghiệp, giàu có, chính trị, xã hội
để ảnh hưởng đến tôn giáo, và ngược lại.
- Đây
phải nói là một cám dỗ tinh vi, khó tránh.
b)
Việc muốn được coi trọng:
- Muốn được người khác kính trọng mình,
là tâm lý bình thường của con người.
- Thế nhưng sự kiện căn bản trong Kito
giáo là phải tự giấu mình, không được tôn lên.
- Nếu người nào bước vào chức vụ vì sự
kính trọng dành cho mình thì đã có một bắt đầu sai lầm, nếu không thay đổi,
sẽ chẳng bao giờ trở thành tôi tớ của Đấng Cứu Thể và của anh em mình đúng
ý nghĩa.
c) Việc buôn thần bán thánh:
- Nhiều người lợi dụng tôn giáo để tìm tư
lợi, cho mình, gia đình, con cái, hay được thăng quan tiến chúc.
- Tin Mừng cảnh cáo những người trong
Giáo Hội mà mong có thể lợi dụng cách nầy cách khác, chứ không nhầm dầu tư
công sức, tài sản vào đó.
- Hình ảnh những kinh sư biệt phải buôn
thần bán thánh vừa được Đức Giesu phác họa trong Tin Mừng hôm nay tương phản
với hai bà góa nghèo khổ.
- Là mẫu người nghèo hèn, bị khinh chê, nhưng tâm hồn cao quí, không
tham lam, ích kỷ; một bà không tiếc lấy tất cả số bột, dàu ít ỏi còn lại
làm cho Elia một cái bánh nhỏ; một bà lấy hết hai đồng tiền kẽm nhỏ, phần
tiền mình có mà dâng cúng vào đến thờ.
- “Đức Giesu ngồi đối diện thùng tiền dâng
cúng cho Đền thờ. Người quan sát đám đông bỏ tiền vào đó ra sao. Có lắm người
giàu bỏ thật nhiều tiền. Cũng có một bà góa nghèo đến bỏ vào đó hai đồng tiền
kẽm, trị gía một phần tư đồng bạc Roma.”
- Đó là đồng tiền có
giá trị nhỏ nhất trong các đồng tiền đang được lưu hành thời ấy.
- Nhưng Đức Giesu nói rằng phần đóng góp
của bà góa này nhiều hơn tất cả phần đóng góp của mọi người trong đền thờ
ngày hôm ấy. - Ngài giải thích vì những người khác chỉ bỏ
vào đó số tiền họ đã dành dụm được khá dễ dàng, nghĩa là họ dâng những gì
mình dư thừa. Còn bà goá nghèo nàn đã bỏ vào tất cả những gì bà có.
B. Bài học về dâng
hiến:
Chúng ta biết rằng cho cái dư thừa thì có
giá trị gì đâu, huống chi Thiên Chúa, Ngài cần gì những thứ Ngài đã dựng
nên cho chúng ta dùng?
Và
hiển nhiên Ngài cũng không muốn lấy tất cả mọi thứ của chúng ta, Ngài chỉ
muốn tấm lòng của chúng ta.
Nên
cần lưu ý:
1.
Của dâng đích thực:
- Muốn như vậy thì của dâng phải do
lòng hy sinh.
- Nên vấn đề không nằm ở số tiền dâng,
không phải là tầm cỡ của lễ vật, mà ở cái giá người dâng phải trả, sự hy
sinh phải chịu.
- Lòng hào hiệp chân chính là dâng hiến cho đến khi nào chính mình phải
chịu tổn thiệt.
- Cần sẵn sàng dâng hiến với ý muốn sẵn lòng dâng nhiều hơn nữa cho
công việc của Chúa và anh em.
-
Đây là thước đo để chúng ta dựa vào mà xem xét việc dâng hiến cho
công việc của Chúa, có đúng nghĩa không.
- Nên biết một
khi của dâng không còn là điều tự nguyện, tín hữu không dâng gì nữa nếu
không nhận lại được điều gì thì thật là một dấu hiệu về sự suy thoải của
Giáo Hội và sự thất bại của đạo.
- Nghe có thể
bất ngờ, xấu hổ, nhưng đây là sự thật mà ít người nghĩ đến.
- Câu chuyện của
hai bà góa, còn cho biết rằng có những thứ dâng hiến, cho đi mà không bao
giờ bị mất, những còn được thêm, giàu thêm.
- Đó là tình thương của người mẹ cho con
cái; người lạc quan vui về mang niềm vui cho mọi người; kiến thức, kinh
nghiệm, tình cảm, hòa thuận, bác ái, chia sẻ là những thứ cho đi mà không
bao giờ bị hao hụt, mất mát.
- Tất cả đều có giá
trị, đều làm người cho giầu thêm trước mặt Thiên Chúa và mọi người.
2. Sự
táo bạo:
- Hai bà góa được đề cao không phải vì số
lượng dâng nhỏ bé, mà vì cái cửa cho nhỏ mọn ấy đã gói gém cả tấm lòng, cả
tài sản của hai bà trong lúc ngặt nghèo.
-
Hai bà hiểu rõ cuả cho không bằng tấm lòng
cho, như lời nói "của ít
lòng nhiều!"
- Vậy dâng hiến thật có trong nó một sự táo
bạo.
- Hai
ba rất táo bạo, dâng hết những gì mình có, dù có thể giữ lại một chút đề
phòng, hai bà cũng không giữ.
- Sở
dĩ hai bà goá dám cho đi cả cái cuối cùng, là vì hai bà có lòng tin tưởng,
phó thác vào lời hứa cuả Thiên Chúa.
- Thực
tế còn có một chân lý biểu tượng quan trọng, đó là thường vẫn còn một phần
nào đó trong đời sống, trong bản ngã, trong hoạt động …đã không được chúng
ta dâng cho Chúa, mà còn giữ lại cho mình!
-
Đây là điều bi thảm bởi chúng ta
chưa chịu tiến đến chỗ thực hiện sự hy sinh và tuân phục trọn vẹn.
3. Gương
mẫu về lòng hào hiệp:
- Thật
lạ lùng và vô cùng đẹp đẽ, gương mẫu về lòng hào hiệp của sự dâng hiến lại
là một bà góa nghèo nàn, chỉ dâng hai đồng tiền nhỏ, có giá trị nhỏ nhất
đang lưu thời ấy để cho muôn dân muôn đời noi theo.
- Vậy
hãy can đảm noi gương hai bà, dù chúng ta có thể cảm nhận rằng mình không
có gì nhiều trong lãnh vực của dâng về vật chất hay cá nhân, nhưng chúng ta
vẫn có thể dâng hết những gì mình đang có, dù thiếu sót, hèn mọn, Chúa cũng
có thể dùng nó làm nên nhiều việc vĩ đại nếu Ngài muốn.
C. Hình thức và tâm tình:
- Tin Mừng nêu rõ hai mặt của một thái độ,
đó là hình thức và tâm tình.
- Theo cách đánh giá của Đức Giesu thì
tâm tình trọng hơn hình thức.
-
Quan sát thùng dựng tiền, Đức Giesu gọi các môn đệ đến để chỉ cho thấy
thái độ của bà góa, rồi nhận xét:"Thầy
bảo thật anh em: bà góa nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết. Quá vậy,
mọi người đều rút từ tiền bạc dư thừa của họ mà đem bỏ vào đó; còn bà này,
thì rút từ cái túng thiếu của mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những gì bà có thể sống."
- Đúng
vậy, có hình thức mà không có tâm tình thì như có xác, không có hơn, sẽ vô
ích, vô dụng.
- Nên
cái tâm tình, cái thực chất bên trong quan trọng, quí giá hơn cái dâng bên
ngoài, cái vô hình thức.
- Việc sống đạo cũng vậy, đọc kinh, xem lễ,
giữ luật lệ, bác ái, mà không phát xuất từ tâm tình kính Chúa yêu người thì
chỉ uổng công mà thôi.
- Tuy
nhiên không phải vì thế mà bỏ qua hay coi thường hình thức, nó cũng rất cần
vì giúp chúng ta biểu lộ tâm tình và nuôi dưỡng tâm tình.
-
Ở đây rõ ràng Đức Giesu mời gọi chúng ta
tránh mọi kiểu đạo đức giả, mọi cách làm đúng việc đạo đức để khoe khoang,
mưu danh vọng chức quyền, trục lợi.
Lạy Chúa, xin cho
chúng còn nói được như vĩ nhân R.Tagore:
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhớ thế Người là tất cả của
tôi;
Chỉ mong ý muốn trong tôi chẳng còn
gì,
nhớ thế tôi cảm thấy Người ở
mọi nơi,
đến với Người trong mọi sự,
và dâng Người tình yêu trong
mọi lúc;
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế tôi không bao giờ muốn
tránh gặp Người;
Chỉ mong mọi ràng buộc trong tôi chẳng
còn gì,
nhớ đó tôi gắn bó với ý muốn
của Người,
và thực hiện ý Người trong suốt
đời tôi.
Thân mến,
duyenky
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét