VIRUS GALEN
Bác
sĩ Nguyễn Ý Đức.
Vị bác sĩ có ảnh hưởng y
học trong suốt thế kỷ thứ 15 được sinh ra tại một thị trấn trước đây thuộc Hy Lạp
Pergamum (ngày nay là Bergama, Thổ Nhĩ Kỳ) vào khoảng 129 AD. Claudius Galenus
hoặc Galen là một thần đồng, viết ba cuốn sách lúc mới 13 tuổi.
Sau khi đã hoàn tất toán
học, canh nông, thiên văn học, và triết học, anh ta trở lại học y khoa và,
trong 12 năm (thời đó học quá lâu) tại thành phố của mình và tại Smyrna,
Corinth và quan trọng hơn, tại Alexandria.
Trở lại Pergamum, anh ta
dành ba năm làm y sĩ cho các đấu sĩ, dùng các vết thương như cửa sổ của cơ thể
để học cơ thể học.
Năm 162 AD, khi được 33
tuổi, Galen đến La Mã. Để mọi người biết mình là ai, ông ta biểu diễn cơ thể học
và tài nghệ về giải phẫu, đôi khi trước sự hiện diện của nhiều nhân vật quan trọng
nhất của đế chế. Một trong những chuyên môn của ông là mổ dây thần kinh ở cổ một
con heo còn sống.Trong khi phục vụ họ thì con heo tiếp tục kêu và khi Galen cắt
một trong những dây thần kinh cuống họng (mà ngày nay được gọi là dây thần kinh
Galen) thì tiếng kêu ré của con heo ngưng và nhường cho tiếng reo kính trọng của
quần chúng. Ít người biết rằng, với tiếng kêu khụt khịt này, Galen đã bác bỏ
tin tưởng của nhóm Aristotelian là khả năng tinh thần nằm ở trái tim mà không ở
não, qua dây thần kinh. Galen mổ rất nhiều động vật kể cả hai con voi nhưng mổ
hai xác người là đáng kể.
Danh vọng của Galen ngày
một lên cao đồng thời khách hàng cũng tăng cho đến khi có cả khách là vua
Marcus Aurelius. Galen trở nên rất giầu, có lần ông đòi lãnh sự Boethus trả 400
tiền vàng (khoảng 15 lần nhiều hơn giá trung bình) để thực hiện một vụ mổ về
ban đêm cho vợ ông ta.
Thống nhất y khoa.
Qua nghiên cứu về cơ thể
học, Galen đã đóng góp rất nhiều cho sự hiểu biết về y học, mặc dù ông tập
trung vào súc vật nhưng một số chi tiết đều không đúng khi áp dụng vào con người.
Cũng như khi nghiên cứu về dây thần kinh, ông đã hiểu rõ vai trò của máu đối với
các mô bào, chứng minh rằng động mạch và tĩnh mạch đều chứa máu và nói rõ hậu
quả của các vết thương lên dây thần kinh cột sống. Ông không ngần ngại khi trái
ý với các trường y khác ở La Mã. Nhưng có lẽ điều quan trọng hơn cả là ông đã
nhấn mạnh vào sự thống nhất của y học-đầu và bàn tay-thầy thuốc và giải phẫu
gia, lý luận và kinh nghiệm.
Galen là một người ngạo mạn
và khó tính, dùng sự học và lời nói khéo của mình để đối thủ phải khuất phục.
Khi bất chợt phải rời La Mã vào AD 166 để sống ở Pergarmum trong ba năm, ông e
rằng sẽ bị các đối thủ với ông ám sát. Có thể là ông đã viết tới 6000 tác phẩm
nhưng trong đó không một lần nào nhắc nhở tới bạn bè mà cũng không có một bức
tượng nào được dựng lên vì tài nghệ y học của ông -có lẽ không ngạc nhiên gì mà
người ta sẽ nhớ rằng ông từng nói: “ Ai muốn tìm danh vọng chỉ cần biết những
gì tôi đã hoàn tất”. Lạ lùng thay, chính sự khinh miệt của Galen với các bức
tranh của Herophilus và đặc biệt là Erasistratus, người mà ông không ưa vì
Alexandrian không tin tưởng vào bốn thể dịch: máu, đờm, nước mắt, sầu muộn, khiến
ông ta viết rất dài về các gia trưởng y học để họ có chỗ đứng trong lịch sử y học.
Nhưng phần mà Galen viết
và các những cải cách về cơ thể học của ông chỉ tới tay quần chúng vào cuối
Middle Ages. Và bất hạnh thay, số phận các bài viết về sau của ông cũng vậy.
Galen đã nâng lý thuyết của người Hy Lạp về bốn thể dịch máu, đờm, nước mắt và
sầu muộn thành y học tương đương với thánh lệnh và về sau này chúng sẽ là một
phần của giáo điều. Những hoàn tất lớn lao của ông về dược khoa-các phương thuốc, mà không
phương thuốc nào công hiệu, thường được dịch ra tiếng La Tinh từ nguyên bản Hy
Lạp- vẫn được dùng để tham khảo trong nhiều thế kỷ; và cách chích máu xuất sắc
của ông với điều được khen ngợi nhất đều chịu trách nhiệm về bệnh và nhiều tử
vong. Nhưng có lẽ tai hại nhất là Galen đã tin tưởng rằng mọi sự là một phần của
việc lớn, phần mà ta có thể thấy được. Bất
hạnh thay, nếu chứng cớ không hợp với kế hoạch này, ông ta sẽ phớt lờ nó hoặc cố
gắng giải thích cách khác; mặc dù không
có bằng chứng ông sẽ tuyên bố là giả thử. Chương trình vĩ đại này được người
Thiên Chúa Giáo theo và họ thêm vào quan niệm về sự đau khổ của con người.
Trong những thế kỷ kế tiếp, phê bình kế hoạch và bốn thể dịch đều bị phạt rất nặng.
Do đó, sự tiến bộ của y học ngưng lại trong nhiều thiên niên kỷ.
Tác giả: Bác Sĩ Nguyễn Ý-Đức, MD.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét