Sự Sống
(Chúa Nhật XX TN, năm B)
Tue,
11/08/2015 - Trầm
Thiên Thu –thanhlinh.net
Sự sống là
một quá trình diễn ra từ lúc sinh vật được tạo thành (sinh ra) cho đến lúc bị
phân hủy (chết đi). Sự sống là một điều kiện cho phép một thực thể sinh
ra, được tồn tại và phải chết đi tại một thời điểm nào đó. Có khởi đầu và có
kết thúc. Nhân loại đúc kết: “Sinh ký, tử quy”.
Người ta
tóm tắt công trình của bác học Pasteur thành định luật: “Mọi sự sống đều bắt
đầu từ trứng – omne vivum ex ovo”. Sự sống vô cùng kỳ diệu, người ta đúc
kết thành ba quy luật: (1) Có cấu trúc phức tạp và tổ chức tinh vi, (2) Có cấu
trúc phức tạp và tổ chức tinh vi, (3) Thông tin của sự sống ổn định, chính xác
và liên tục.
Trong
thông điệp “Evangelium Vitae” (Tin Mừng Sự Sống, 25-3-2995), Thánh GH Gioan
Phaolô II tái xác định giá trị của sự sống con người và tính bất khả xâm
phạm của sự sống, đồng thời nhân danh Thiên Chúa mà thiết tha kêu
gọi mọi người phải tôn trọng, bảo vệ, yêu mến và phục vụ sự sống con người.
Ngài mời gọi mọi người dấn thân vào cuộc chiến giữa “nền văn hóa sự chết” và
“nền văn hóa sự sống”. Cuộc chiến đấu này được biểu hiện qua Thập Giá của Đức
Kitô mà Giáo Hội xác tín: “Ánh rạng ngời của Thập Giá không bị bóng tối này
che đi; thậm chí Thập Giá càng nổi bật rõ nét và sáng tỏ hơn, xuất hiện như là
trung tâm, ý nghĩa và cứu cánh của toàn thể lịch sử và toàn thể sự sống con
người” (Evangelium Vitae, số 50).
Sự sống
cần có lương thực. Nhưng sự sống đời này chỉ tạm bợ, mau qua và chắc chắn sẽ
kết thúc, quan trọng là sự sống vĩnh hằng. Khi một thanh niên giàu có hỏi về sự
sống đời đời, Chúa Giêsu xác định: “Nếu anh muốn vào cõi sống, hãy giữ
các điều răn” (Mt 19:17).
Ngoài các
điều răn, Chúa Giêsu còn trao ban cho chúng ta loại lương thực đặc biệt để nuôi
dưỡng chúng ta trên đường lữ hành trần gian: Bánh Trường Sinh – tức là Bánh
Hằng Sống, Bánh của Sự Sống đời đời. Chúa Giêsu lặp đi lặp lại và nhấn mạnh vấn
đề này để chuẩn bị tinh thần cho người ta có thể hiểu về Thánh Thể – loại Bánh
đặc biệt là chính Thân Mình Ngài. Một sự thật vượt ngoài trí hiểu của nhân
loại, phàm nhân khó có thể chấp nhận, vì thế mà Ngài đã chuẩn bị tinh thần cho
chúng ta.
Được nghe
nói tức là được biết, biết thì phải suy nghĩ, nhờ đó mà có thể hiểu, nhưng hiểu
rồi có tin hay không lại là chuyện khác. Ai hiểu và tin thì thật là người khôn
ngoan. Khôn ngoan là một nhân đức cần thiết trong đời sống, cả đời thường và
tâm linh. Kinh Thánh cho biết: “Đức Khôn Ngoan đã xây cất nhà mình, dựng lên
bảy cây cột, hạ thú vật, pha chế rượu, dọn bàn ăn và sai các nữ tỳ ra đi” (Cn
9:2-3). Rồi Đức Khôn Ngoan còn lên các nơi cao trong thành phố và kêu gọi: “Hỡi
người ngây thơ, hãy lại đây!” (Cn 9:4). Thiên Chúa yêu quý người ngây thơ,
đơn sơ như trẻ thơ, tức là sống khiêm nhường. Với người ngu si, Đức Khôn Ngoan
bảo: “Hãy đến mà ăn bánh của ta và uống rượu do ta pha chế! Đừng ngây thơ
khờ dại nữa, và các con sẽ được sống; hãy bước đi trên con đường hiểu biết” (Cn
9:5-6). Thiên Chúa muốn “phá ngu kẻ dốt”, để rồi cũng được nên khôn ngoan.
Có ai muốn
khờ dại chứ không muốn khôn ngoan? Chắc chắn không ai muốn, nhưng muốn thì phải
hành động. Đó mới là vấn đề quan trọng, vấn đề sinh tử. Muốn thì quá dễ, làm
mới khó biết bao, nhưng ai cố gắng làm được thì là người thực sự khôn ngoan!
Nhờ Thiên
Chúa, chúng ta có sự sống. Nhưng đó mới là sự sống đời thường, sự sống sinh
học. Nhưng nếu có Thiên Chúa trong mình, chúng ta thực sự có sự sống tâm linh,
sự sống siêu nhiên. Tác giả Thánh Vịnh vui mừng chia sẻ và mời gọi: “Tôi sẽ
không ngừng chúc tụng Chúa, câu hát mừng Người chẳng ngớt trên môi. Linh hồn
tôi hãnh diện vì Chúa, xin các bạn nghèo nghe tôi nói mà vui lên” (Tv 34:2-3).
Tác giả
Thánh Vịnh có Thiên Chúa, nhưng không ích kỷ, mà muốn mọi người cũng có Thiên
Chúa như mình nên không thể không lên tiếng: “Kính sợ Chúa đi, đoàn dân
thánh hỡi, vì ai kính sợ Người chẳng thiếu thốn chi. Kẻ giàu sang phải bần cùng
đói khổ, còn ai tìm kiếm Chúa chẳng thiếu của gì. Các con ơi, hãy đến mà nghe,
ta sẽ dạy cho biết đường kính sợ Chúa” (Tv 34:10-12). Ý tưởng tương tự
cũng đã được Đức Maria bày tỏ trong bài ca Magnificat: “Chúa hạ bệ những ai
quyền thế, Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường. Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy
dư, người giàu có, lại đuổi về tay trắng” (Lc 1:52-53).
Tác giả
Thánh Vịnh vừa hỏi vừa trả lời: “Ai là người thiết tha được sống, ước ao
hưởng chuỗi ngày hạnh phúc chứa chan? Phải giữ mồm giữ miệng, đừng nói lời gian
ác điêu ngoa; hãy làm lành lánh dữ, tìm kiếm bình an, ăn ở thuận hoà” (Tv
34:13-15). Chắc chắn ai cũng muốn vế thứ nhất, nhưng vấn đề vô cùng quan
trọng là phải biết cố gắng thực hành vế thứ hai cho bằng được. Như vậy mới có
sự sống của Thiên Chúa, như vậy mới là khôn ngoan!
Song song
với ý tưởng đó, Thánh Phaolô khuyên nhủ: “Anh em hãy cẩn thận xem xét cách
ăn nết ở của mình, đừng sống như kẻ khờ dại, nhưng hãy sống như người khôn
ngoan, biết tận dụng thời buổi hiện tại, vì chúng ta đang sống những ngày
đen tối” (Ep 5:15-16). Nhận xét của Thánh Phaolô càng đúng hơn
trong thời đại ngày nay. Điển hình như mới đây, một cô gái trẻ đẹp, người Công
giáo ở Ai Cập, là nạn nhân của một số tín đồ Hồi giáo. Cô gái này bị 20 người
hãm hiếp. Sau khi thỏa mãn thú tính, họ dùng cây Thánh Giá cắm vào họng cô. Quá
đỗi dã man! Quả thật, “mầu nhiệm của sự
gian ác đang hoành hành” (2 Tx 2:7).
Sống khôn
ngoan không là điều dễ dàng. Chúng ta đang sống trong thời buổi nhiễu nhương,
sự khôn ngoan càng cần thiết hơn bao giờ hết. Thánh Phaolô nói về cách sống
khôn ngoan: “Vì thế, anh em đừng hoá ra ngu xuẩn, nhưng hãy tìm hiểu đâu là
ý Chúa. Chớ say sưa rượu chè, vì rượu chè đưa tới truỵ lạc, nhưng hãy thấm
nhuần Thần Khí. Hãy cùng nhau đối đáp những bài thánh vịnh, thánh thi và thánh
ca do Thần Khí linh hứng; hãy đem cả tâm hồn mà ca hát chúc tụng Chúa. Trong
mọi hoàn cảnh và mọi sự, hãy nhân danh Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, mà cảm tạ
Thiên Chúa là Cha” (Ep 5:17-20).
Trình
thuật Ga 6:51-59 là phần cuối của diễn từ mà Chúa Giêsu nói tại hội đường
Ca-phác-na-um. Ngài xác định: “Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn
bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi
đây, để cho thế gian được sống”. Nghe vậy, người Do-thái liền tranh luận
sôi nổi với nhau. Họ cho rằng Chúa Giêsu không thể cho chúng ta ăn thịt của
mình. Họ không hiểu nổi điều Ngài nói. Nếu chúng ta hiện diện với họ và được
nghe Chúa Giêsu nói vậy, chắc chắn chúng ta cũng chẳng hiểu nổi. Thậm chí chúng
ta có thể còn dám manh động kiểu “xã hội
đen” chứ chẳng vừa đâu. Nhưng thật may là chúng ta đã “kịp hiểu” nhờ tiếp
nhận đức tin tông truyền!
Biết họ
đang “lùng bùng lỗ tai” và “quay cuồng đầu óc”, nhưng Ngài vẫn
nghiêm túc phân tích tỉ mỉ: “Thật, tôi bảo thật các ông: nếu các ông KHÔNG
ăn thịt và uống máu Con Người, các ông KHÔNG CÓ sự sống nơi mình. Ai ăn thịt và
uống máu tôi thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại
vào ngày sau hết, vì thịt tôi thật là của ăn, và máu tôi thật là của uống. Ai
ăn thịt và uống máu tôi thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy. Như
Chúa Cha là Đấng hằng sống đã sai tôi, và tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào, kẻ ăn
tôi cũng sẽ nhờ tôi mà được sống như vậy. Đây là bánh từ trời xuống, không phải
như bánh tổ tiên các ông đã ăn, và họ đã chết. Ai ăn bánh này sẽ được sống
muôn đời”.
Khi chúng
ta tiếp rước Thánh Thể là chúng ta được “hòa
tan” vào Chúa Giêsu, được sống bằng sự sống của Ngài. Chúng ta sẵn sàng mở
lòng ra với Ngài thì Ngài sẽ đại lượng trao ban, vì Ngài luôn muốn chúng ta
được sống và sống dồi dào (Ga 10:10).
Lạy
Thiên Chúa hằng hữu và hằng sinh, xin giúp con biết tiếp nhận Thánh Thể Đức
Kitô để được sống dồi dào, cả đời này và đời sau. Con cầu xin nhân danh Thánh
Tử Giêsu, Đấng cứu độ nhân loại. Amen.
TRẦM
THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét