BÁNH THIÊN THẦN
Monday,
May 31, 2021
Trong bài ca tiếp liên
“Lauda Sion” (Hỡi Sion, Hãy Ngợi Khen) có lời nguyện này: “Này đây BÁNH CỦA CÁC
THIÊN THẦN, biến thành lương thực của khách hành hương; thật là bánh của những
người con, không nên ném cho loài khuyển. Bánh này đã được báo trước bằng hình ảnh,
khi người ta sát tế Isaac, chiên của lễ vượt qua đã được kể ra, khi cha ông
chúng ta được tặng man-na. Lạy Chúa Giêsu là mục tử tốt lành, là Bánh thật, xin
Người thương xót, chăn nuôi và bảo vệ chúng con; xin Người ban cho chúng con
nhìn thấy những điều thiện hảo trong cõi nhân sinh. Chúa là Ðấng thông biết và
có thể làm nên mọi sự, Chúa nuôi dưỡng chúng con trong đời sống tạm gửi này,
trên cõi cao xanh, xin cho chúng con được trở nên thực khách đồng bàn của Chúa,
đồng thừa kế và đồng danh phận với những công dân thánh của nước trời. Amen.”
Thánh Thomas More (Công
giáo quen đọc là Tôma Môrô, 1478-1535, Anh quốc) là luật sư, triết gia, chính
khách, phản đối cải cách Tin Lành, phản đối Henry VIII ly khai Giáo hội La Mã,
từ chối thừa nhận Quốc vương trở thành người Lãnh đạo tối cao của Giáo hội Anh,
và đặc biệt gay gắt phản đối ý tưởng nhà vua ly hôn với Catherine xứ Aragon để
cưới Anne Boleyn. Khi từ chối tham gia Lời Tuyên Thệ Tối Cao (Oath of
Supremacy), Thomas More bị vua Henry VIII kết tội phản quốc và bị tử hình.
Trong buổi hành hình, Thomas More thẳng thắn tuyên bố: “Tôi chết như là một đầy
tớ trung thành của nhà vua, nhưng trước tiên tôi là tôi tớ của Chúa!”
Công việc bận rộn nhưng
Thánh Thomas More luôn yêu mến Thánh Thể. Ngài nhận xét: “Nếu tôi xao lãng, việc
hiệp lễ sẽ giúp tôi tịnh tâm trở lại. Nếu hằng ngày có những dịp xảy đến xúi giục
tôi xúc phạm đến Thiên Chúa, tôi sẽ tự trang bị cho cuộc chiến mỗi ngày bằng việc
lãnh nhận Thánh Thể. Nếu tôi đặc biệt cần đến ánh sáng và sự khôn ngoan để thực
thi các phận sự nặng nề của tôi, tôi sẽ đến bên Đấng Cứu Độ, mong tìm được lời
khuyên và ánh sáng của Người.” Thật là tuyệt vời!
Thánh Phêrô Giulianô
Eymard (1811-1868, sáng lập Dòng Thánh Thể, Societas Sanctissimi Sacramenti,
SSS) xác định: “Chúng ta chỉ chuốc lấy thất bại nếu chúng ta xa rời Thánh Thể.”
Một câu nhắc nhở thực sự rất quan trọng đối với tín nhân Công giáo.
Năm 700 (sau công
nguyên), tại Nhà thờ Thánh Domitian ở Lanciano (Ý), Lm Thomases (tu sĩ Dòng Basilian)
đã nghi ngờ sự hiện hữu thật của Chúa Giêsu trong bí tích Thánh Thể. Thời đó có
nhiều tà thuyết nổi lên đã làm lung lay đức tin của ông. Một buổi sáng nọ, Lm
Thomases dâng lễ mà vẫn nghi ngờ. Đến phần truyền phép, có điều lạ xảy ra trên
đôi tay khiến toàn thân Lm Thomases rung động: Bánh biến thành Thịt thật, Rượu
biến thành Máu thật.
Lm Thomases lặng người một
lúc rồi từ từ đưa lên cho mọi người thấy và nói: “Ôi chứng cớ hữu hình của Chúa
để xóa bỏ sự nghi ngờ của tôi, Ngài muốn mặc khải chính Ngài trong bí tích
Thánh Thể hoặc để chúng ta nhìn thấy tỏ tường. Anh chị em hãy đến chiêm ngưỡng
phép lạ của Chúa. Đây là Mình Máu Thánh Đức Kitô.” Đây là phép lạ Thánh Thể đầu
tiên được Giáo Hội Công giáo công nhận.
Trước khi từ giã thế
gian, chính Chúa Giêsu đã xác lập Giao Ước Máu trong Bữa Tiệc Ly: “Chén này là
giao ước mới, lập bằng máu Thầy, máu đổ ra vì anh em.” (Lc 22:20) Giao ước (hiệp
ước, thỏa ước, khế ước, minh ước) khác với hợp đồng, và đặc biệt đó là giao ước
mới được ký kết bằng chính Bửu Huyết của Chúa Giêsu – Con Thiên Chúa, Đấng Cứu
Thế, chứ không là máu loài động vật.
Theo nghĩa Kinh Thánh,
giao ước được thiết lập và đóng ấn bằng một lễ nghi công khai và long trọng.
Theo phong tục của dân ở Thánh Địa xưa, người ta đóng ấn giao ước bằng nghi thức
sát tế một con vật, rồi phân thây con vật ấy thành hai phần và đặt dưới đất.
Sau đó, đại diện hai bên lần lượt đi ngang qua giữa hai phần con vật đó, ngụ ý
quyết tâm thi hành giao ước và sẵn sàng chịu cùng một số phận như con vật bị giết
nếu vi phạm giao ước. (x. St 15:7-20; Gr 31:31; Gr 34:18-22)
Thiên Chúa đã nhiều lần
thiết lập giao ước với loài người. (x. St 8:20-21; St 9:8-17; St 12:1-3) Có hai
giao ước được nhắc tới trong Kinh Thánh – Giao Ước Cũ và Giao Ước Mới. Cựu Ước
là giao ước được thiết lập giữa Thiên Chúa và dân Israel, được đóng ấn bằng máu
con vật sát tế. Tân Ước là giao ước được thiết lập trực tiếp giữa Thiên Chúa và
toàn thể nhân loại, và được đóng ấn bằng chính Bửu Huyết của Đức Kitô.
Thực sự Chúa Giêsu muốn
chúng ta sống dồi dào, (Ga 10:10) nên Ngài đã thiết lập bí tích Thánh Thể để
nuôi dưỡng chúng ta, và để ở cùng chúng ta cho đến tận thế như Ngài đã hứa. (Mt
28:20) Đặc biệt là chính Ngài minh định: “Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống.
Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt
tôi đây, để cho thế gian được sống.” (Ga 6:51) Hoàn toàn chắc chắn như vậy!
Khi Saun – Saolê, sau trở
thành Phaolô – lùng sục khắp nơi để bắt giết các tín nhân, Chúa Giêsu đã nói thẳng
với ông: “Đá lại mũi nhọn thì khốn cho ngươi!” (Cv 26:14) Những người có “máu xấu”
cố ý làm ngơ chứ chắc chắn không phải không biết. Còn máu, còn sống; mất máu,
đông máu hoặc “khô máu,” chết chắc! Đó là quy luật tự nhiên – tức là Luật Chúa.
Saolê đã tỉnh ngộ vì cú ngã ngựa chí mạng, và rồi nhìn vào thực tế của cuộc đời
nhiễu nhương này, ông đã phải thốt lên: “Mầu nhiệm của sự gian ác đang hoành
hành.” (2 Tx 2:7)
Người ta đã và đang muốn
loại bỏ Thiên Chúa, bằng chứng là xưa nay luôn xuất hiện các tà thuyết, tà giáo
– chẳng hạn Nhóm Trừ Quỷ Bảo Lộc, một phụ nữ ảo tưởng và ảo giác mà sao nhiều
người vẫn bị mê hoặc? Thật khủng khiếp! Chỉ vì cái tôi quá lớn nên cố chấp, người
ta vẫn không hề biết sợ, dù đã có những điều nhãn tiền: Tại Fatima Bình Triệu –
Thủ Đức, tháp chuông hình chữ M với Thánh Giá vẫn vươn cao giữa sân trường ĐH
Luật; tượng Thánh Vinh-sơn Liêm vẫn đứng giữa sân trường Nguyễn Trung Trực – Gò
Vấp. Và còn những điều khác xung quanh chúng ta hằng ngày. Thật chí lý với nhận
xét của Epictetus, triết gia khắc kỷ Hy Lạp: “Con người không bị mọi thứ gây
phiền nhiễu, mà bị phiền nhiễu bởi suy nghĩ của họ về mọi thứ.”
Thời Cựu Ước,khi ông Môsê xuống núi thuật lại cho dân mọi lời
và mọi điều luật của Đức Chúa thì toàn dân đồng thanh: “Mọi lời Đức Chúa đã
phán, chúng tôi sẽ thi hành.” (Xh 24:3) Rất tốt. Một lời hứa rất đẹp. Ước gì họ
luôn ngoan ngoãn như vậy, và chúng ta cũng luôn “biết điều” như vậy. Thế nhưng
chuyện đời không đơn giản.
Chính ông Môsê chép lại mọi
lời của Đức Chúa. Sáng hôm sau, ông dậy sớm, lập một bàn thờ dưới chân núi và dựng
mười hai trụ đá cho mười hai chi tộc Israel. Rồi ông sai các thanh niên trong
dân Israel dâng những lễ toàn thiêu, và ngả bò làm hy lễ kỳ an tế Đức Chúa. Ông
Môsê lấy một nửa phần máu đổ vào những cái chậu, còn nửa kia thì rảy lên bàn thờ.
Ông lấy cuốn sách giao ước đọc cho dân nghe. Họ thưa: “Tất cả những gì Đức Chúa
đã phán, chúng tôi sẽ thi hành và tuân theo.” (Xh 24:7) Bấy giờ, ông Môsê lấy
máu rảy lên dân và nói: “Đây là máu giao ước Đức Chúa đã lập với anh em, dựa
trên những lời này.” (Xh 24:8)
Máu biểu hiện sự sống. Vì
thế, máu rất quan trọng, vì sự sống là thứ bất khả xâm phạm. Màu máu cũng rất
khác lạ, sắc đỏ khác với mọi màu đỏ khác. Với những con người bình thường, lời
thề cũng thường liên quan máu. Ngày xưa, người ta thường “uống máu ăn thề” – họ
cùng cắt máu ngón tay, cho chảy chung vào một cái chén rồi chia nhau uống, thề
sống chết có nhau. Trong các Thánh Vịnh từ “giao ước” được đề cập ít nhất 18 lần.
Mặc dù phàm nhân chẳng
đáng gì, nhưng Thiên Chúa vẫn tha tội chết, cho quyền sống, và còn ký kết giao
ước vĩnh viễn, cụ thể là giao ước cầu vồng: “Đây là dấu hiệu giao ước Ta đặt giữa
Ta với các ngươi, và với mọi sinh vật ở với các ngươi, cho đến muôn thế hệ mai
sau: Ta gác cây cung của Ta lên mây, và đó sẽ là dấu hiệu giao ước giữa Ta với
cõi đất.” (St 9:12) Cảm được lòng thương xót bao la của Thiên Chúa, Thánh Vịnh
gia đã tự nhủ: “Biết lấy chi đền đáp Chúa bây giờ vì mọi ơn lành Người đã ban
cho? Tôi xin nâng chén mừng ơn cứu độ và kêu cầu thánh danh Chúa.” (Tv
116:12-13)
Ngài là Thiên Chúa của
người sống, Ngài yêu thương họ tới cùng và muốn mọi người được sống dồi dào.
Thánh Vịnh gia tự hứa với Thiên Chúa: “Đối với Chúa thật là đắt giá, cái chết của
những ai trung hiếu với Người. Vâng lạy Chúa, thân này là tôi tớ, tôi tớ Ngài,
con của nữ tỳ Ngài, xiềng xích trói buộc con, Ngài đã tháo cởi.” (Tv 116:15-16)
Và quyết tâm hành động: “Con sẽ dâng lễ tế tạ ơn, và kêu cầu thánh danh Chúa. Lời
khấn nguyền với Chúa, tôi xin giữ trọn, trước toàn thể dân Người.” (Tv
116:17-18) Đó là lời nhắc nhở mỗi tín nhân ngày nay.
Như một cách lý giải,
Thánh Phaolô cho biết: “Đức Kitô đã đến làm Thượng Tế đem phúc lộc của thế giới
tương lai. Để vào cung thánh, Người đã đi qua một cái lều lớn hơn và hoàn hảo
hơn, không do bàn tay con người làm nên, nghĩa là không thuộc về thế giới thọ tạo
này. Người đã vào cung thánh không phải với máu các con dê, con bò, nhưng với
chính máu của mình, Người vào chỉ một lần thôi, và đã lãnh được ơn cứu chuộc
vĩnh viễn cho chúng ta.” (Dt 9:11-12) Kinh nghiệm sống cho thấy rằng cái gì
liên quan máu đều là vấn đề nghiêm trọng. Máu động vật đã vậy, máu người còn
nghiêm trọng hơn. Và còn hơn thế nữa, Máu Chúa Giêsu vô cùng quý giá, cực
thánh, không gì có thể so sánh.
Thánh Phaolô so sánh: “Nếu
máu các con dê, con bò, nếu nước tro của xác bò cái, đem rảy lên mình những kẻ
nhiễm uế còn thánh hóa được họ, nghĩa là cho thân xác họ trở nên trong sạch,
thì máu của Đức Kitô càng hiệu lực hơn biết mấy. Nhờ Thánh Thần hằng hữu thúc đẩy,
Đức Kitô đã tự hiến tế như lễ vật vẹn toàn dâng lên Thiên Chúa. Máu của Người
thanh tẩy lương tâm chúng ta khỏi những việc đưa tới sự chết, để chúng ta xứng
đáng phụng thờ Thiên Chúa hằng sống.” (Dt 9:13-14) Máu động vật và máu người có
thể làm chúng ta bị dơ bẩn, nhưng Máu Thánh Chúa Giêsu lại khác, không làm
chúng ta dơ bẩn mà còn tẩy sạch chúng ta khỏi mọi thứ ô uế. Thật kỳ diệu, bất cứ
ai “tắm gội” bằng Bửu Huyết Đức Kitô sẽ nên tinh tuyền.
Mối liên kết giữa Cựu Ước
và Tân Ước, giữa sự sống thể lý và sự sống tâm linh vô cùng lạ lùng. Thánh
Phaolô cho biết: “Người [Chúa Giêsu] là trung gian của một Giao Ước Mới, lấy
cái chết của mình mà chuộc tội lỗi người ta đã phạm trong thời giao ước cũ, và
đem lại cho những ai được Thiên Chúa kêu gọi quyền lãnh nhận gia nghiệp vĩnh cửu
Thiên Chúa đã hứa.” (Dt 9:15)
Trình thuật Mc 14:12-16,
22-26 cho biết: Ngày thứ nhất trong tuần Bánh Không Men, ngày sát tế chiên Vượt
Qua, các môn đệ hỏi Đức Giêsu để biết ý Thầy muốn họ dọn cho Thầy ăn lễ Vượt
Qua ở đâu. Ngài sai hai môn đệ đi và dặn họ đi vào thành, gặp một người mang vò
nước thì đi theo người đó. Người đó vào nhà nào thì họ hỏi chủ nhà về căn phòng
dành cho Thầy ăn lễ Vượt Qua với các môn đệ, người ấy sẽ chỉ cho một phòng rộng
rãi trên lầu đã được chuẩn bị sẵn sàng, và họ sẽ dọn tiệc ở đó. Hai môn đệ ra,
vào thành và thấy mọi sự y như Ngài đã nói. Chỉ có Thiên Chúa mới khả dĩ biết
trước như vậy, vì Ngài thấu suốt mọi sự.
Trong bữa tiệc đêm đó, Đức
Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, bẻ ra, trao cho các ông và nói: “Anh em
hãy cầm lấy, đây là mình Thầy.” Rồi Ngài cầm chén rượu, dâng lời tạ ơn, rồi
trao cho các ông, và tất cả đều uống chén này. Người bảo các ông: “Đây là máu
Thầy, máu Giao Ước, đổ ra vì muôn người. Thầy bảo thật anh em: chẳng bao giờ Thầy
còn uống sản phẩm của cây nho nữa, cho đến ngày Thầy uống thứ rượu mới trong Nước
Thiên Chúa.” Nghe Thầy nói và nhìn phong cách Thầy lúc đó, chắc hẳn họ vô cùng
ngạc nhiên – dù Kinh Thánh không ghi lại chi tiết. Không lạ sao được, vì bánh
mà bảo là “thịt,” rượu mà bảo là “máu.”
Trí tuệ phàm nhân không
thể hiểu thấu, vì thế mà phải “lấy đức tin bù lại, nếu giác quan không cảm thấy
gì.” (Đây Nhiệm Tích) Quả thật, đức tin vô cùng quan trọng đối với chúng ta, những
người mệnh danh là Kitô hữu Công giáo.
Lạy Chúa Giêsu,
vì yêu thương chúng con, Ngài đã thiết lập bí tích Thánh Thể, xin cho chúng con
xứng đáng và siêng năng kết hiệp với Ngài, xin ở với chúng con luôn để chúng
con được sự sống viên mãn. Xin giúp chúng con biết cầm lấy tấm-bánh-cuộc-đời của
chính chúng con mà tạ ơn, bẻ ra và trao cho mọi người. Xin ban Thần Khí Thánh
Thần và dẫn chúng con về với Chúa Cha. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét