Thu, 29/06/2023 - Nguyễn Thái Hùng
Thánh Thể Chúa
Ngày Chúa Nhật kính Mình
Máu Thánh Chúa Kitô, tôi được tham dự buổi rước kiệu Mình Thánh Chúa trọng thể
tại nhà thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, Sài gòn. Trong giờ thánh này, tôi nhớ đến bi
kịch của cô bé Trung Hoa.
Bi kịch của một cô bé
Trung Hoa
Ngày 13 tháng 5 năm 2018,
Giáo Hội cử hành ngày Truyền Thông Thế Giới lần thứ 52, trong dịp này một nhân
vật được coi là huyền thoại về truyền thông của Công Giáo Hoa Kỳ lại được nhắc
đến như một gương sáng cho các ký giả Công Giáo: Đức Tổng Giám Mục Fulton Sheen
Đức Tổng Giám Mục Fulton
Sheen sinh ngày 8 tháng 5 năm 1895 và qua đời vào ngày 9 tháng 12 năm 1979. Án
tuyên thánh cho ngài đang được xúc tiến.
Một vài tháng trước khi
ngài qua đời, Đức Tổng Giám Mục Fulton Sheen đã được phỏng vấn trên truyền hình
quốc gia. Một trong những câu hỏi được đặt ra với ngài là: “Đức Cha đã truyền cảm
hứng cho hàng triệu người trên khắp thế giới. Vậy ai là người truyền cảm hứng
cho Đức Cha? Có phải đó là một giáo hoàng không?”
Câu trả lời của Đức Tổng
Giám Mục đã gây kinh ngạc cho nhiều người:
“Đó không phải là một
giáo hoàng, Hồng Y, một giám mục khác, hay thậm chí là một linh mục hay nữ tu,
mà là một cô gái Trung Hoa mười một tuổi.”
Trong thời kỳ Cách Mạng
văn hóa, một thừa sai đã bị giam cầm trong nhà xứ của mình sát bên ngôi thánh
đường. Một ngày kia, trong khi bị nhốt trong nhà mình, vị linh mục nhìn ra
ngoài cửa sổ và kinh hoàng khi thấy lính tráng rầm rập bước vào thánh đường.
Chúng tiến lên cung thánh, mở cửa Nhà Tạm và trong một hành động đầy hận thù,
đã quăng chiếc chén thánh xuống làm vung vãi Mình Thánh Chúa trên sàn nhà. Giữa
hoàn cảnh nguy ngập của tình hình đã từ lâu, bị cô lập tứ bề, nhà thờ không còn
nhận được bánh lễ và rượu lễ nên vị linh mục biết chính xác có bao nhiêu bánh
thánh còn trong chén: ba mươi hai chiếc.
Rồi thì chúng bỏ đi,
không chú ý đến một cô gái nhỏ đang núp trong những hàng ghế trong nhà thờ, là
người đã thấy mọi thứ. Đêm đó, cô trở lại, và lén lút vượt qua tên lính vẫn ngồi
canh trước cửa nhà xứ. Cô bước vào nhà thờ, nơi cô đã làm một giờ thánh có lẽ để
đền tạ cho sự khinh miệt Thánh Thể mà cô đã chứng kiến.
Sau giờ thánh của mình,
cô lên cung thánh, và quỳ gối xuống, cô đón nhận Chúa Giêsu trong Hình Bánh bằng
lưỡi mình vì vào thời điểm đó, Giáo Hội không cho phép người giáo dân chạm vào
Hình Bánh bằng tay của họ.
Mỗi đêm, cô gái trở lại
nhà thờ để làm giờ thánh của mình và đón nhận Chúa Giêsu trong Hình Bánh trên
lưỡi của mình cũng giống như cô đã làm đêm đầu tiên. Vào đêm thứ ba mươi hai,
sau khi rước chiếc bánh cuối cùng, cô vô tình tạo ra tiếng động đánh thức tên
lính canh đang ngủ gật trước nhà xứ của vị linh mục. Từ cửa sổ phòng ngủ của
mình, vị linh mục chứng kiến một cảnh tượng quá đau đớn đang mở ra trước mắt
ngài. Cô gái cố gắng chạy nhưng tên lính bắt kịp cô và dùng báng súng đánh cô đến
chết.
Khi Đức Giám Mục Sheen
nghe câu chuyện được chính vị thừa sai kể lại trong một Đại Hội Thánh Thể, ngài
cảm động đến rơi lệ, và đã hứa với Chúa, ngài sẽ làm một giờ thánh trước Thánh
Thể mỗi ngày trong suốt cuộc đời còn lại của mình … Và không chỉ trung tín với
lời hứa của mình, nhưng trong mọi cơ hội có thể có, ngài luôn truyền bá lòng
tôn sùng Thánh Thể. (1)
Cũng trong buổi chiều
ngày lễ kính trọng thể Mình Máu Chúa Kitô, sau khi rước kiệu và Chầu Thánh Thể
xong, tôi ở lại tham dự thánh lễ. Thánh lễ trang nhiêm và sốt sắng. Điều kinh
ngạc là khi lên rước lễ, tôi thấy một người mẹ sau khi nhận Thánh Thể Chúa ở
tay, đặt vào miệng, bẻ một góc và đưa cho đứa trẻ khoảng hai, ba tuổi đang đòi
lấy. Tôi nhìn rất rõ, vì người mẹ này là người rước lễ áp cuối, còn tôi đứng
ngay sau lưng chị cách khoảng hai hay ba người nên mọi cử chỉ của chị tôi thấy
rõ ràng. Tôi cũng muốn nói ngay với chị: đó là điều không được phép chia sẻ!
Nhưng giữa nhà thờ, tôi đành bất lực. Một sự bất kính hay một sự không hiểu biết
về giáo lý
Giáo Huấn Về Bí Tích
Thánh Thể
Sách Giáo Lý của Hội
Thánh Công Giáo dạy về Thánh Thể:
1378 Tôn thờ Thánh Thể. Trong thánh lễ, chúng ta
bày tỏ niềm tin vào sự hiện diện thực sự của Đức Kitô dưới hình bánh rượu, bằng
cách bái gối hay cúi đầu để tỏ lòng tôn thờ Chúa. “Hội Thánh Công giáo luôn tôn
thờ Thánh Thể, không chỉ trong mà còn ngoài thánh lễ nữa, bằng cách bảo quản cẩn
thận bánh rượu đã truyền phép, đặt Mình Thánh cho các tín hữu tôn thờ cách long
trọng, rước kiệu Mình Thánh” (MF 56).
1382 Thánh lễ vừa là lễ tưởng niệm hy tế để lưu
truyền muôn đời hy tế thập giá, vừa là bàn tiệc thánh để thông hiệp Mình và Máu
Chúa; hai ý nghĩa này đi đôi với nhau và không thể tách rời. Nhưng cử hành hy tế
Thánh Thể hướng đến việc các tín hữu kết hợp với Chúa Kitô nhờ rước lễ. Rước lễ
là đón nhận chính Chúa Kitô, Đấng đã tự hiến vì chúng ta.
1387 Để chuẩn bị đón nhận bí tích Thánh Thể cách xứng
đáng, các tín hữu phải giữ chay theo qui định của Hội Thánh (x. CIC khoản 919).
Thái độ bên ngoài (cử chỉ, cách ăn mặc) phải biểu lộ lòng tôn kính, sự trang trọng
và niềm vui của giây phút được Chúa ngự đến trong tâm hồn.
1388 Căn cứ vào ý nghĩa của Bí tích Thánh Thể,
các tín hữu rước lễ khi tham dự thánh lễ (Trong cùng một ngày, tín hữu có thể
rước lễ hai lần, và chỉ hai lần mà thôi, nếu hội đủ các điều kiện cần thiết).
1389 Hội Thánh buộc các tín hữu phải tham dự
thánh lễ vào các ngày Chúa nhật và lễ trọng (x. OE 15), rước lễ mỗi năm ít là một
lần vào mùa Phục Sinh, trừ khi có lý do chính đáng, có thể chu toàn vào mùa
khác trong năm (x. CIC, khoản 920), trước đó phải chuẩn bị tâm hồn bằng Bí tích
Giao Hòa. Hội Thánh hết sức khuyến khích các tín hữu rước lễ vào các ngày Chúa
Nhật và Lễ Trọng, hay thường xuyên hơn nữa, rước lễ hằng ngày.
1390 Chúa Kitô hiện diện dưới mỗi hình Bánh hình
Rượu, vì thế rước lễ dưới hình bánh mà thôi vẫn đem lại cho ta trọn vẹn hiệu quả
ân sủng của bí tích Thánh Thể.
1391 Việc rước lễ tăng triển sự hiệp thông của
chúng ta với Chúa Kitô. Hiệu quả chính yếu của việc rước lễ là được kết hiệp
thâm sâu với Chúa Kitô. Chúa đã phán : “Ai ăn thịt và uống máu Tôi, thì luôn kết
hiệp với Tôi, và Tôi luôn kết hiệp với người ấy”. Đời sống trong Chúa Kitô có nền
tảng nơi bí tích Thánh Thể : “Như Chúa Cha là Đấng Hằng Sống đã sai Tôi, và Tôi
sống nhờ Chúa Cha thế nào, thì kẻ ăn Tôi, cũng sẽ nhờ Tôi mà được sống như vậy”
(Ga 6,57).
1392 Như của ăn vật chất mang lại sự sống cho
thân xác thế nào, việc rước lễ cũng đem lại sự sống kỳ diệu cho đời sống thiêng
liêng như vậy. Khi các tín hữu rước lấy Mình của Đấng Phục Sinh, “Mình đã được
sống động nhờ Thánh Thần và làm cho người ta được sống”(x. PO 5), đời sống ân sủng
đã lãnh nhận trong bí tích Thánh Tẩy được gìn giữ, phát triển và canh tân. Để đời
sống ân sủng tăng triển, người Kitô hữu phải được Bí tích Thánh Thể là Bánh
dành cho kẻ lữ hành trần thế, dưỡng nuôi cho đến giờ lâm tử; lúc ấy họ sẽ đón
nhận như Của Ăn Đàng.
1393 Việc rước lễ giúp chúng ta xa lánh tội lỗi.
Chúng ta rước lấy Mình Chúa Kitô, “đã phó nộp vì chúng ta”, và Máu “đã đổ ra
cho mọi người được tha tội”. Vì thế, Bí tích Thánh Thể không thể kết hiệp chúng
ta với Chúa Kitô, nếu không thanh tẩy chúng ta khỏi tội đã phạm và giúp chúng
ta xa lánh tội lỗi.
1394 Như của ăn vật chất phục hồi sức lực đã
tiêu hao, Bí tích Thánh Thể củng cố đức mến mà trong đời sống hằng ngày có xu
hướng suy yếu đi. Đức mến sống động này có thể xóa đi các tội nhẹ (x. CĐ Trentô
: DS 1638).
Giáo luật của Hội Thánh
qui định vài việc tham dự Thánh Thể như sau:
Ðiều 913:
(1) Ðể được rước lễ, các trẻ em phải có ý thức đầy đủ và được chuẩn bị chu đáo
ngõ hầu các em nhận biết mầu nhiệm Chúa Kitô tùy theo khả năng của mình, và có
thể lãnh lấy Mình Chúa với lòng tin và sùng kính
(2) Tuy nhiên, có thể cho
trẻ em lâm cơn nguy tử rước lễ, nếu các em có thể phân biệt Mình Chúa Kitô khác
với của ăn thông thường, và kính cẩn rước lễ.
Ðiều 914: Trước tiên là cha mẹ, rồi đến những người
thay quyền cha mẹ và kể cả Cha Sở, có bổn phận lo cho các trẻ em đã đủ trí khôn
dọn mình thích đáng để có thể, sau khi đã xưng tội, các em được bổ dưỡng nhờ của
ăn thần linh này càng sớm càng tốt. Cha Sở cũng có bổn phận canh chừng không
cho các trẻ em rước lễ khi chúng chưa đủ trí khôn hoặc chưa chuẩn bị đủ.
Tôn Thờ
Thánh Thể
Bí Tích Thánh thể là nguồn
mạch và tột đỉnh của toàn thể đời sống Kitô giáo. Do đó, người tín hữu được kêu
mời và khuyến khích tận dụng mọi phương tiện để tận hưởng những phúc lành do Bí
Tích Thánh Thể mang lại. Mẹ Têrêsa Calcutta nói: “Khi nhìn lên thánh giá, chúng
ta biết Chúa Giêsu đã yêu chúng ta dường bao. Khi nhìn lên Nhà Tạm, chúng ta biết
Người đang yêu chúng ta dường nào”.
Việc tôn thờ Thánh Thể
ngoài thánh lễ chính là sự kéo dài thánh lễ chúng ta cử hành, đưa ta đi sâu vào
Mầu nhiệm Vượt Qua, bày tỏ niềm tin yêu, biết ơn đối với Chúa Giêsu hiện diện
trong Bí tích Thánh
Sau đây là một vài thực
hành trong đời sống thiêng liêng để chúng ta được hưởng những ơn lành từ việc
tôn thờ Thánh Thể.
1. Việc Rước lễ ngoài Thánh lễ
Ngay từ thời Giáo Hội sơ
khai, lý do tiên quyết và căn nguyên của việc lưu giữ Thánh Thể ngoài Thánh lễ
là để trao ban “của ăn đàng” cho các bệnh
nhân.
Những tín hữu không thể
tham dự Thánh lễ có thể rước lễ ngoài Thánh lễ, “để họ được liên kết với Chúa
Kitô và với hy tế của Ngài được cử hành trong Thánh lễ” (Huấn thị Eucharisticum
Mysterium, số 3e). Người nhà của bệnh
nhân không thể dự lễ, nên dọn lòng rước lễ cùng với bệnh nhân, để nhờ hiệp nhất
với Chúa, họ hiệp thông sâu xa hơn với người bệnh trong lời khẩn nguyện và lễ
dâng thập giá.
2. Rước lễ
thiêng liêng
Rước lễ thiêng liêng là
việc sùng kính riêng tư. Một người yêu mến Chúa Thánh Thể sẽ liên lỉ ước ao kết
hiệp với Chúa và vì không thể rước cách Bí tích (rước lễ) thì lòng họ khao khát
rước Chúa cách thiêng liêng.
Hiệu quả của việc sùng
kính này tùy thuộc lòng nhân từ của Chúa đối với lòng yêu mến khao khát nơi mỗi
người. Thực hành này đẹp lòng Chúa. Chúa sẽ gìn giữ họ luôn sống trong ân sủng
và ban ơn giúp họ ngày càng kết hiệp mật thiết với Chúa hơn. Thánh Têrêxa Hài Đồng
Giêsu viết: “Khi bạn không được rước Mình Thánh Chúa và không tham dự Thánh lễ,
bạn có thể rước lễ thiêng liêng, đây là một thực hành đem lại nhiều ơn ích; qua
đó tình yêu của Thiên Chúa sẽ ấn dấu mạnh mẽ trên bạn”.
Một điểm thuận lợi là ta
có thể rước lễ thiêng liêng mỗi ngày nhiều lần, ở bất cứ nơi nào, lúc nào, làm
cả ngày sống của ta luôn kết hiệp mật thiết với Chúa, thành lời cầu nguyện liên
lỉ như Chúa dạy (x. Lc 18,1; 21,36).
Kinh rước lễ thiêng liêng
“Lạy rất thánh Trái Tim Đức
Chúa Giêsu, bởi Chúa hằng muốn kết hợp cùng con trong phép Thánh Thể, nên lòng
con khát khao rước Chúa ngự vào lòng con lắm. Song bây giờ, con chẳng được rước
thật Mình Máu Thánh Chúa, thì ít nữa lại xin Chúa hãy ngự vào lòng con cách
thiêng liêng. Lạy Chúa, xin hãy ngự vào lòng con”. Amen
3. Viếng Thánh
Thể
“Viếng Thánh Thể lưu giữ trong nhà tạm là việc
gặp gỡ Chúa cách ngắn ngủi, được thúc đẩy bởi niềm tin rằng Chúa đang hiện diện
tại đây và có đặc điểm là cầu nguyện trong thinh lặng.”( Huấn thị Hướng dẫn về
lòng đạo đức bình dân và Phụng vụ, số 165). “Việc viếng Thánh Thể là một bằng
chứng của lòng tri ân, một dấu hiệu của tình yêu mến và một bổn phận tôn thờ của
ta đối với Đức Kitô, Chúa chúng ta” (GLCG 1418). Thánh Anphonsô Liguori viết: “Trong số các việc
đạo đức, việc thờ phượng Chúa Giêsu trong Thánh Thể là cao cả nhất sau các bí
tích, việc mà Thiên Chúa yêu thích nhất và đem lại lợi ích cho chúng ta”. (2)
4. Chầu Thánh
Thể
Chầu Thánh Thể là một
hình thức tôn thờ Thánh Thể ngoài Thánh Lễ được Giáo Hội nhìn nhận là việc phụng
vụ tức là việc tôn thờ công cộng của Giáo Hội. “Trong Phụng vụ Thánh Lễ, chúng
ta bày tỏ niềm tin vào sự hiện diện thật sự của Chúa Kitô trong hình bánh và
hình rượu bằng nhiều cách, như bái gối hoặc cúi mình sâu để tỏ dấu tôn thờ
Chúa. ‘Giáo Hội Công Giáo đã và vẫn dành sự phụng tự tôn thờ cho Bí tích Thánh
Thể, không những trong Thánh Lễ, nhưng còn ngoài lúc cử hành Thánh Lễ, bằng
cách giữ gìn các tấm bánh đã thánh hiến cách rất cẩn trọng, và bằng cách đưa
Mình Thánh cho các tín hữu tôn kính cách trọng thể, và bằng cách tổ chức rước
Thánh Thể’” (GLCG 1378).
Việc Chầu Thánh Thể có ba
mục đích: 1) Nhìn nhận sự hiện diện kỳ diệu của Chúa Kitô trong Bí Tích; 2) Dẫn
ta tiến đến sự tham dự đầy đủ hơn trong việc cử hành Bí Tích Thánh Thể, tột đỉnh
trong việc hiệp lễ; 3) Nuôi dưỡng việc phụng thờ xứng hợp đối với Chúa Kitô
trong tinh thần và chân lý.
Thực ra, giữa Thánh Lễ và
việc Tôn Thờ hay Chầu Thánh Thể có một mối liên hệ nội tại. Thánh Lễ chính là
hành vi tôn thờ lớn lao nhất. Việc tôn thờ Chúa ngoài Thánh Lễ chính là sự kéo
dài và đề cao Thánh Lễ chúng ta cử hành, kéo chúng ta đi sâu vào Mầu nhiệm Vượt
Qua, bày tỏ niềm tin yêu, biết ơn đối với Chúa Giêsu hiện diện thực sự trong Bí
Tích Thánh Thể. Thánh Augustinô nói: “Không ai ăn Lương Thực này (Thánh Thể) nếu
không tôn thờ trước”. (3)
Lạy Chúa, con là kẻ yếu đuối,
xin ban thêm lòng tin cho chúng con!
Gb. Nguyễn Thái Hùng
6.2023
+++++
1.https://phaolomoi.net/Default.aspx?view_type=bai_viet&mode=bai_viet_view&id=369
2.https://www.simonhoadalat.com/HOCHOI/BiTich/ThanhThe/09TonThoThanhThe.htm
3.https://www.tinmung.net/hoi%20dap/157.htm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét