Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2016

30.4.1975 ngày “Quốc Hận” hay ngày “Quốc Vui” nhỉ?


                                        
                                                                  Kính mời các Bạn đọc để thấy một cái nhìn cá nhân.
                                                                                                              dk

30.4.1975
ngày “Quốc Hận” hay ngày “Quốc Vui” nhỉ?

“Bình tĩnh sống”, bình tĩnh suy nghĩ, vô tư nhận định, thẳng thắn đánh giá, công bằng minh xét… thì có lẽ chúng ta, là những thế hệ “sinh sau đẻ muộn” sẽ thắc mắc tại sao ông, cha, anh chúng ta lại nói 30.4 là ngày “ngày quốc hận”?-ngày mất nước”-“ ngày đen tối nhất của dân tộc”?v.v… Trong khi nhìn xuyên suốt từ Ải Nam Quan cho đến Mũi Cà Mâu chả thấy một tên ngoại quốc nào cầm quyền cai trị một tấc đất nào của dân tộc Việt Nam mình!? Chẳng thấy ông da vàng phương Bắc đi ra đi vô nhí nha nhí nhô ồn ào, hay ông da vàng lùn tè, sẵn sàng mổ bụng! Như những năm tháng nô lệ giặc Tàu, giặc Nhật. Cũng chả thấy ông Tây Trắng, ông Tây Đen nào “càn quân”, kiểm soát, lục lọi xóm làng với hai túi quần rộng thùng thình chứa hai con gà!…như những năm nô lệ giặc Tây. Lại càng không thấy ông Mỹ đen ông Mỹ trắng nào phát kẹo bánh cho trẻ nhỏ như thời nội chiến những thập niên 60, 70! Nếu có các ông bà ngoại quốc nào đó mũi tẹt da vàng hay mũi lõ da trắng, da đen…thì đó chính là khách du lịch, muốn đến tham quan Việt Nam mình để ngắm nhìn những thắng cảnh thiên niên tuyệt đẹp, những hang động lẫy lừng, những tàn dư, hậu quả khốc liệt do chiến tranh để lại, mua sắm những đồ tiêu dùng, những dụng cụ máy móc, trang thiết bị, đồ đạc vải vóc, đồ chơi, thực phẩm rẻ mạt, thưởng thức những món ăn tuyệt vời, cùng tiếp xúc những người dân thân thiện dễ thương, dễ mến của Viêt Nam chúng ta. V.v…
Thế nên năm 1975 nếu nói mất thì phải nói chính xác là dân miền nam Việt Nam mất“lý tưởng, mất chính nghĩa, mất chủ nghĩa riêng mà họ  đã theo đuổi từ năm 1954.” Còn nói“mất đất nước” thì mất vì nước nào? Mất vào tay dân tộc nào? Nước nào xâm lăng nước ta? Quân đội nào nhẩy dù, đổ bộ vào quê hương mình? Có ai nói mất đất nước bởi ông bà, vợ chồng, cô chú, anh em, bạn bè, làng xóm láng giếng mình không nhỉ? Thật khó hiểu! Hơn 40 năm âm thầm ngẫm suy, mình cũng chẳng tìm ra lý do, tìm ra kẻ xâm lăng, đột nhập cướp nước mình! Mà chính mình lại bỏ quê hương đi ở nhờ ở đậu nước khác và nhận những  người xa lạ, khác máu tanh lòng làm anh em, xóm giếng!
Và gần nửa thế kỷ nhìn lại, mới thấy rõ ràng ngày 30.4.1975 là ngày“Quốc vui” với đầy đủ ý nghĩ của một dân tộc hơn 4.000 năm Văn Hiến nhưng đã phải chịu 1.000 năm nô lệ giặc Tàu, 30 năm nô lệ giặc Tây và hơn 40 nội chiến liên miên…
“Quốc vui” vì ngày ấy như cái đòn bẩy, bẩy chúng ta bay xa, rất xa, cả nửa vòng trái đất, cả bên kia bờ đại dương mênh mông. Người ở trong nước thì nhiều cơ hội cải thiện, nâng cao đời sống ngang hay hơn cả dân chúng các nước văn minh tiên tiến trên thế giới, đặc biệt là dân chúng nửa nước phía Bắc. Người ở nửa nước phía Nam thì được bẩy đến các nước tự do. Rồi sau cả những người còn ở nửa phía Bắc cũng bay theo chu du khắp thế giới! Còn gì vui sướng bằng dân chúng Việt Nam chúng ta, phân tán đi khắp nơi, nhưng không mất gốc, mà đi đến đâu, ăn ở đâu cũng như lập một nước Việt Nam nhỏ bé nơi quê hương thứ hai vậy! Rồi hằng năm vẫn đều đều quay về thăm viếng quê cha đất tổ!
Nếu ai muốn nói 30.4 là ngày đen đủi, quốc hận… thì cũng phải biết rằng sau đó chắc chắn sẽ là may mắn, sẽ là niềm vui, vì chúng ta đã có kinh nghiệm rằng sau cái xui thì sẽ đến cái may, sau cái vui thì lại đến cái buồn, cứ như vậy nó tạo thành một chuỗi liên hoàn không ngừng, chỉ ngừng lại khi chúng ta nhắm mắt, buông đôi tay! Nên có thể ví cuộc đời mỗi người chúng ta như một tấm thảm dệt nên bằng may rủi - rủi may theo thời gian. Tấm thảm càng đẹp, càng quí nếu được dệt bằng nhũng may rủi - rủi may càng lớn, càng lung linh màu sắc, càng gía trị phải không các Bạn?
Cùng nhau nhìn lại năm 1975, rất nhiều gia đình ông bà, chú bác, cô cậu, vợ chồng, anh em, con cháu, bạn bè được gặp lại nhau, thậm chí còn đòan tụ một nhà nữa! Đó chính là máu mủ, thịt xương, da vàng của chúng ta. Có khác chăng vẫn chỉ là khác lý tưởng theo đuổi, khác chế độ xã hội sống, khác hữu thần hay vô thần mà thôi. Nhưng có ai ly khai, ly dị, từ bỏ vợ chồng, cha mẹ, từ chối anh chị em mình vì khác lý tưởng, khác quan niệm chính trị đảng phái, khác tôn giáo không nhỉ?
Mà chính biến cố năm 1975 ấy đã như một cơ may, cơ may vĩ đại cho cả hai miền lý tưởng khác nhau ấy đổi đời mà hàng mấy ngàn năm trước cũng không ai làm được. Chúng ta có ước ao, mơ tưởng cũng chẳng bao giờ tới. Làm sao cơm không đủ ăn mà trở thành tỷ phú, đại gia? Làm sao hai bàn tay trắng đi bám kem dạo khắp hang cùng ngõ hẻm mà mơ có ngày làm tỷ phú? Làm sao nghèo như chúng ta mà con cái học được đại học, cao học rồi làm bác sĩ, luật sư trên thế giới? Làm sao có tiền để đi du lịch khắp thế giới Đi hành hương các thánh địa linh thiêng? Gặp Giáo Hoàng của người nghèo? Làm sao gặp được tổng thống da màu Obama nước Mỹ giầu sang? Gặp được Bill Gate tài ba? Gặp được nữ hoàng Anh quốc? V.v…
Quả thực, sau năm 1975, quê hương Việt Nam thống nhất suốt dải hình chữ S, mọi chuyện trở nên dễ dàng. Ngoài những bước đầu gian nan khó khăn ra thì dân chúng Việt Nam đã quá sức thành công trên mọi lãnh vực, mọi khía cạnh. Từ xã hội đến tôn gíao, từ cá nhân đến đoàn thể, đặc biệt về đảng phái chính trị…Hiển nhiên ai có tội, có công thì trời biết, đất biết, lịch sử biết, dân chúng biết, thế giới biết... Riêng chúng ta, vẫn phải mang ơn các nước trên thế giới đã tận tình giúp đỡ dân tộc Viêt Nam bằng nhiều cách để chúng ta có ngày hôm nay. Nhưng cũng tự hào rằng chúng ta đã nắm bắt được thời cơ thuận lợi; đúng vậy, không gì có thể cản bước tiến của Thiên thời, địa lợi, Nhân hòa, phải không các Bạn?
Việt Nam quê hương ta ngày nay với hàng hàng lớp lớp những khách sạn, những biệt thự dát vàng, những nhà cao tầng ngất trời, những đường cao tốc Đông Tây, xuyên Việt, những đại lộ nhẵn thín, bóng lộn 6, 8, 10… “len” nối hết tỉnh này đến tỉnh khác, mặc sức cho các loại siêu xe phi hết tốc độ ngày đêm…bứng đẩy kênh Nhiêu Lộc vào bóng tối! Và còn đâu những chiếc xe dạp “chở đấy hoa phượng” ? Hình bóng các nữ sinh còn đó, nhưng “Xe đạp ơi!” đã đi vào dĩ vãng, để làm kỷ niệm!
Ngoài các trường học công tư ra thì các loại trường quốc tế cũng mọc lên như nấm, với ngoại ngữ này ngoại ngữ kia, thể hình này, dạng hình nọ…Phụ huynh tha hồ chọn lựa cho con em theo khả năng cuả con em mình.
Tôi có người bạn mới nhận một cháu trai ở Việt Nam sang Mỹ du học mà ổng nói trình độ Anh văn nói viết cuả cháu nó hơn hẳn con trai ông, là người đang sống và học hành tại Mỹ!

Nếu các Bạn coi các chương trình có tính cách thi thố tài năng từ kiến thức, đời sống, khoa học, thể dục thể thao, đến văn nghệ, hài kịch…hẳn sẽ nhận ra tài năng xuất chúng của lớp trẻ bây giờ: kiến thức phong phú, thông minh, mạnh mẽ, nhanh lẹ, tháo vát, vượt khó, tiến thân, lạc quan…đầy đủ những đặc tính cuả tuổi trẻ thời đại được thể hiện trong các gameshow chiếu trên truyền hình trong nước như: Got Talen - X Factor - Vietnam’s Next Top Model - Vietnam Idol - Siêu Đầu Bếp - Vip Dance - Vietnam Idol - Project Runway - Nhân tố bí ẩn - Cuộc Đua Kỳ Thú  - Amazing Race - All Star  -  Gương Mặt Thân Quen - The Bolero, The Remix - Tuyệt đỉnh tranh tài - Ngôi sao Viet  - Zing Music Awards -Tôi Là Người Chiến Thắng -  Ơn giời! Cậu đây rồi- Thách Thức Danh Hài - Tiếu Lâm Chi Hội - Siêu Nhí Tranh Tài - Bước nhảy hoàn vũ nhí - The voice kids, v.v…là những bản sao của các nước bậc nhất thế giới nhưng cho thấy rõ khả năng cuả lớp trẻ thời đại Việt Nam ngày nay đã sánh ngang tầm tuổi trẻ quốc tế!

                             

Về đời sống kinh tế, tài chánh, xã hội thì khỏi nói, bởi trong lịch sử dân tộc, chưa bao giờ, chưa thời đại nào mà dân nước Việt Nam chúng ta giầu như bây giờ, được sống trong tiện nghi đầy đủ như bây giờ. Nhiều tỷ phú, lắm đại gia như hiện nay. Có những đại gia tỷ phú thời niên thiếu từng tay trắng, đi ăn xin, bán kem dạo…Nhưng bây giờ, ngành nghề nào cũng có tỷ phú, có đại gia mà chỉ trên 30, dưới 60 tuổi, tức là năm 1975 vẫn còn là thanh thiếu niên nhi đồng: tỷ phú, đại gia khoa học kỹ thuật, kinh doanh đường biển, đồ biển, cây trồng, hầm mỏ, đồ cổ, đồ gỗ, ốc vít, phế thải sặt vụn, tiểu công nghệ như làm bún, bánh kẹo, đến ông bầu bóng đá, nghệ sĩ, ca sĩ… Với các biệt thự cổ, tân hoạc pha chế… hàng chục triệu đô (vài trăm, ngàn tỷ VN), tỉnh nào, khu vục kinh doanh nào cũng có. Các máy bay riêng, dàn siêu xe triệu đô,  siêu phone ngàn đô, sim khủng triệu đô,…thường xuất hiện ở Việt Nam trước nhất, sớm hơn cả các nước giàu có văn minh tiên tiến!
Tôi có quen thân một cặp vợ chồng giáo viên. Anh chị ấy có cậu con trai, chỉ chuyên làm các loại đinh vít, đinh ốc. Nhưng sau này phát triển, chuyển hẳn sang các loại đinh vít cho tầu đường biển, rồi cứ thế mở mang rất lớn, xuất cảng đi các nước, rồi nhập cảng nguyên liệu…Thế là “bỗng dưng trở thành người nổi tiếng”, thành tỷ phú lúc nào không hay!
dai gia ninh binh xay lau dai theo kien truc toa nha quoc hoi my - 1

                                              Đại gia Ninh Bình xây lâu đài theo kiến trúc tòa nhà quốc hội Mỹ


Tỷ phú, đại gia cũng tha hồ khoe của trong các đám ma, đám cưới. Nhất là đám cưới của con cháu: dâu rể nào cũng nặng trĩu vàng ngọc ở cổ, ngực, canh tay, bởi “phải đeo” của hồi môm, quà cáp cua họ hàng. Còn mười đầu ngon tay thì đầy kim cương và đá quí. Một đám cưới mới nhất của hai gia đình đại gia nọ, mẹ chồng tặng con dâu xinh đẹp trẻ trung một vương miện làm bằng 100 lượng vàng ròng và đãi tiệc với hơn 20 món ăn cao lương mỹ vị tại ngay tại lâu đài cuả gia đình! (không biết có gẫy cổ không?)

Chẳng ai còn xa lạ với tỷ phú triệu đô đầu tiên của Viet Nam Phạm Nhật Vượng, rồi Hoàng Kiều, Nguyễn Việt Cường, bầu Đức, Khải Silk, Nguyễn Thị Phương Thảo, Đào Hồng Tuyển, Lê ân, Phạm Trung Hiếu (Sinh năm 1980 –xuất thân bán kem dạo), v.v...


 
Phạm Nhật Vượng                                                      








                                             
                                                                                                                                                  Tỷ phú ốc vít trẻ Phạm Trung Hiếu


                Nữ tỷ phú đầu tiên Nguyễn Thị Phương Thảo


Khía cạnh xây dựng cũng không chê vào đâu được, tất cả vật liệu xây cất đều phong phú đa dạng, đầy đủ mặt hàng trên toàn thế giới, hấp dẫn nhất vẫn là các loại gạch với mẫu mã mầu sắc đủ kiểu, đủ kích cỡ: 5, 10, 20, 30, 40, 50, 60 cm của Do Thái, Thụy Sĩ, Pháp, Ý, Tây Ban Nha, Mỹ, Ấn Độ, Đài Loan, Trung Quốc… đến Viêt Nam. Sơn phết cũng thế, sơn nước, sơn bóng, sơn thường, sơn chìm, sơn nổi đủ kỉêu…Thép, sắt, tôn, xi măng, ... theo sở thích cuả thân chủ.
Vì thế các loại biệt thự cao tầng hay các công trình khác đều thể hiện vẻ đẹp tuyệt vời cuả thẩm mỹ như các cây cầu, không chỉ với mục đích giao thông, mà còn là những kỳ công khoe kiến trúc mỹ thuật tinh vi  trong xây dựng nữa!
Hàng hóa lại rẻ, đẹp, bền, gọn, nhẹ, mẫu mã hấp dẫn…từ các dụng cụ, thiết bị máy móc kỹ thuật đến đồ dùng nội ngoại thất, tất cả tràn đầy các cửa hàng, các công ty, các chợ...
Quần áo vải vóc thì ôi thôi, may sẵn hay không cũng đều hàng mới, hợp thời trang, hợp mẫu mã, theo đà tiến của thế giới, hay như hàng chợ, cũng đa dạng, phổ biến với vải vóc muôn ngàn mầu sắc lung linh.
Lương thực thực phẩm tràn trề, cũng từ cao lương mỹ vị của năm châu bốn bể, đổ về, đồ tươi sống, lạnh, đông lạnh đến khô cháy…
Ỡ Mỹ, chúng ta ăn đồ Mỹ và chỉ vài nước có mậu dịch với Mỹ mà thôi, chứ còn tại Việt Nam, chúng ta có thể ăn đồ của nhiều nước khác nhau, như muốn ăn trái nho tươi, chúng ta có thể lựa chọn nho Mỹ, Pháp, Do Thái, Úc, Phi Châu, Trung Quốc, hay Việt Nam. Rồi muốn nho xanh, đỏ, hồng, tím, đen, hay nho chuỗi ngọc…tùy ý!
Muốn đi đâu đó hay du lịch nhanh chậm trong di chuyển cũng tự do chọn lựa, xe hơi, siêu xe, xe bus, xe lửa thường, cao tốc, siêu tốc, hay máy bay, siêu du thuyền... Các đại gia thường có máy bay riêng vài chục triệu đô với chỉ trên dưới 10 ghế ngồi!
Giáo dục là nỗi băn khăn nhất cũng được phát triển nhanh lẹ, đỉnh cao, mỗi năm có hàng chục sinh viên học sinh xuât sắc được các nước tiên tiến, các trường đại học danh giá Mỹ, Anh, Pháp, Úc, Nhật… cấp học bổng từng phần hay trọn gói từ vài chục ngàn đến hàng vài trăm ngàn đô la.
Rồi hàng năm cũng có nhiều sinh viên du học hay trong nước tốt nghiệp loại xuất sắc, giỏi, được các công ty, các ngành nghề tuyển chọn, đầu tư để trở thành các kỹ sư xuất sắc, các bác sĩ tài ba, các khoa học gia lỗi lạc…Mà không phân biệt nam nữ!
Kể làm sao xuể, nói làm sao hết sự phát triển lớn mạnh mọi mặt cuả dân Việt Nam mình ở trong nước sau năm 1975.
Nhưng chắc chắn cũng sẽ có bạn thắc mắc: “Thế mọi người có giầu hết không? Sao bà con mình vẫn xin gởi trợ cấp từ nước ngoài về?!”
Để dễ hiểu, chúng ta hãy nhìn ngay vào gia đình đông anh em cuả chúng ta. Không phải bố mẹ thiên vị con này con khác, mà nuôi nấng, cho ăn học khác nhau, tạo ngành nghề giầu nghèo khác nhau cho các con. Thậm chí có gia tài, cũng chia đồng đều cho các con. Nhưng khi trưởng thành chúng ta thấy họ vẫn không bằng nhau! Vẫn có người thì giầu có, người thì đủ ăn, người thì nghèo túng! Chúng ta tự hiểu vì sao chứ? Hiển nhiên mỗi con người dù cùng một cha mẹ sinh ra, nhưng vẫn khác nhau, khác rất nhiều từ tâm trí, tính cách đến thể xác và thói quen. Chưa kể đến những tác dụng khách quan từ mọi phía bên ngoài như môi trường, khí hậu, thời tiết, bạn bè, xã hội, đảng phái, tôn giáo mình theo…Vì “cha mẹ sinh con nhưng trời sinh tinh”!
Một vấn đề nữa cũng không kém phần quan trọng. Đó là nguyên tắc “nghề nuôi nghề”, nghĩa là ở đâu có một đại gia tỷ phú kinh doanh, thì ở đó bao giờ cũng có lớp công nhân, nhân viên đâu tiên là dân địa phương. Rồi dân tứ chiến sẽ lại là nhân viên, người giúp việc cuả dân địa phương ấy…cứ như thế chúng ta sống với nhau, dựa vao nhau. Chỉ những ai không muốn làm việc hay kén chọn, kênh kiệu mới thất nghiệp. Đây là mô hình việc làm tích cực cuả các di dân.
Cũng như cả thế giới vẫn cho nước Mỹ là thiên đàng, nhưng chúng ta thấy, vẫn có nhiều người ăn xin, không nhà không cửa. Chính quyền sẵn sàng chi cấp hàng tháng, nhưng họ không hợp tác! Mùa đông mời họ vô nhà ở, họ không chịu, các cơ quan xã hội lo cho họ thì họ bỏ trốn! Có thể họ thích cuộc sống thiên nhiên tự do ngủ bờ ăn bụi thú vị và lãng mạng hơn!?
Trở lại vấn đề, thế còn những di dân Việt Nam tản mác khắp thế giới thì sao? Thưa, họ cũng rất nhanh chóng hội nhập với dân chúng địa phương từ ngôn ngữ, tập quán, văn hóa đến tôn giáo, và nhận được vô vàn khen ngợi, khích lệ. Vì họ đã mạnh dạn đóng góp, tham gia đủ các ngành nghề, đủ các mặt từ văn hóa, văn nghệ , tôn giáo, xã hội, kinh tế đến quân đội, chính trường, đảng phái, và chính quyền.
Chúng ta thấy rất nhiều con em mình có bằng cấp cao học, kỹ sư, bác sĩ, luật sư, loại giỏi, ưu, hay là “vua” này, “vua” kia như đầu bếp, thời trang, sản xuất,  sáng tạo, tướng tá trong quân đội, thủ tướng chính phủ. v.v…được địa phương hay cả thế giới biết đến.
Cũng chẳng ai xa lạ với những cái tên đầy ấn tượng như tỷ phú Chinh Chu chồng nữ ca sĩ Hà Phương; một nữ khoa học gia chế bom Dương Nguyệt Ánh; một cố vấn tổng thống Obama; một vua đầu bếp mù cả hai mắt; một nhà thời trang trẻ v.v… v


                Tỷ phú Chinh Chu cùng vơ con                               
     



              







                                                                                                                                                     Nữ KH gia Dương Nguyệt Ánh

Bố cô gái Việt không biết con là Vua đầu bếp










Vua đầu bếp Mỹ Christine Ha



 






                                                                                                                               Bà Elizabeth Phu, Nữ cố vấn gốc Việt của TT Obama

                                                           


Và hiển nhiên cững không thể nào nói đến hết và kể cho xuể những thành công to lớn cuả người Việt Nam ở hải ngoại tại các nước trên thê giới. Vậy thì sao chúng ta không mừng vui, hân hoan và tự hào về đất nước, dân tộc mình, về ông, cha, anh, con cháu mình? Đặc biệt những ngày nhớ tới điểm thời gian xuất phát? Nó dúng là một cơ may hiếm có, một đòn bẩy thần tiên đã đưa, đã bẩy chúng ta đến tương lai, hiện tại viên mãn. Thế  nên gọi nó là thời gian xuất phát vui mừng may mắn hoặc thời gian hận thù hẩm hiu đen tối mãi mãi?
Những bậc trực tiếp chịu cảnh chia ly, đớn đau, mất mát rời bỏ quê cha đất tổ để cắm cúi làm lụng vất vả, tuỉ nhục nơi quê hương thứ hai hay tại quê nhà, cũng đã lần lượt ra đi vĩnh viễn, mà có thể chưa một lần nhìn thấy những điều riêng, chung quí vị ấy ước mong. Nhưng có một điều chắc chắn rằng quí vị ấy đã được ra đi trong bình an, nguyên vẹn, toàn thây, trong bầu khí ấm áp đầy lưu luyến tiếc thương của gia đình, mà không phải phập phồng cùng gia đình lo sợ banh thây nơi chiến trường hay “anh về trên chiếc xe tang” hoặc “anh về trên đôi nạng gỗ”! Và cũng có thể trở về yên nghỉ bên tổ tiên ông bà nơi quê nhà. Môt niềm an vui lớn lao không chỉ cho bản thân quí vị, mà còn cho cả gia đình con cháu! Vì nói cho cùng, sau đời sống trần gian dài ngắn, may rủi khác nhau thì giấc ngũ an bình ngàn thu bao giờ cũng là điều mơ ước của thân phận làm người nơi mỗi chúng ta, trong mọi thời đại, mọi thế hệ, phải không các Bạn?
Ước mong tất cả chúng ta, dù cuốc sống có thế nào, thì sau cùng cũng được ngủ yên bình trong giấc ngủ no dài bên Mẹ Cha Rồng Tiên nhé!
 HT
Nhớ về 30.4.1975


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét