LỄ TRUYỀN TIN
(Chủ
nhật - 03/04/2016- GM
JB. Bùi Tuần)
Trong ngày lễ Truyền Tin, Hội Thánh
kính nhớ một biến cố quan trọng. Thiên thần báo tin cho Ðức Mẹ rằng:
Thiên Chúa muốn chọn Ðức Mẹ làm Mẹ Ðấng Cứu Thế. Tin đó quá bất ngờ, vượt
mọi suy nghĩ, mọi tưởng tượng, mọi đợi chờ. Phản ứng của Ðức Mẹ bắt đầu
là bỡ ngỡ bàng hoàng lo sợ, nhưng tiếp đó là xin vâng (Lc 1:38).
Trong
ngày lễ Truyền Tin, Hội Thánh kính nhớ một biến cố quan trọng. Thiên thần
báo tin cho Ðức Mẹ rằng: Thiên Chúa muốn chọn Ðức Mẹ làm Mẹ Ðấng Cứu Thế.
Tin đó quá bất ngờ, vượt mọi suy nghĩ, mọi tưởng tượng, mọi đợi chờ. Phản
ứng của Ðức Mẹ bắt đầu là bỡ ngỡ bàng hoàng lo sợ, nhưng tiếp đó là xin vâng
(Lc 1:38).
Xin
vâng là xin tuân phục ý Chúa. Xin vâng là xin cộng tác vào chương trình
cứu độ của Chúa, với sự từ bỏ mình, với sự tuyệt đối phó thác đời mình trong
tay Chúa.
Lập
tức sau lời "xin vâng" của
Ðức Mẹ, Ngôi Hai Thiên Chúa đã xuống thế nhập thể trong lòng Ðức Mẹ. Tất
cả đều diễn tiến một cách âm thầm, khiêm tốn. Từ đó "xin vâng" đã được coi như một giao ước mới, một bài ca
mới, một con đường mới, của con người mới.
Khi
nói xin vâng được coi như một giao ước mới, tôi nhớ lại việc Ðức Mẹ vội vã lên
đường đi thăm viếng bà Ê-li-da-bét (Lc 1:39-45). Ði thăm để chia sẻ, để
phục vụ, để nâng đỡ khích lệ bà Ê-li-da-bét. Theo Ðức Mẹ, thì mình được
Chúa thương, là để mình biết thương người khác. Mình được Chúa chọn cộng
tác với Chúa trong việc cứu độ, thì mình phải quyết tâm dấn thân góp phần cứu
độ người khác. Mình nhận ơn Chúa ban, thì mình sẽ cố gắng chia sẻ ơn đó
cho người khác.
Thiết
tưởng đó là một giao ước mới về bác ái liên đới phát sinh từ lời xin vâng.
Khi
nói xin vâng được coi như một bài ca mới, tôi nhớ lại tâm tình Ðức Mẹ trong
kinh Tạ Ơn "Linh hồn tôi tung hô
Chúa" (Lc 1:46-55). Tâm tình Ðức Mẹ là lời nói chân thành của
người con bé nhỏ, đầy khiêm tốn, ngỡ ngàng biết ơn và phó thác đối với
Chúa. Tâm tình Ðức Mẹ là khát vọng cứu độ tỏa ra sức nóng của tình yêu
thương xót, nhưng lại khiêm nhường tế nhị đối với đồng bào, nhân loại.
Tâm tình Ðức Mẹ là cái nhìn tiên tri sâu sắc của trái tim khiêm nhường về tương
lai dành cho những kẻ khiêm tốn.
Thiết
tưởng đó là một bài ca mới về khiêm tốn khởi đi từ lời xin vâng.
Khi
nói xin vâng được coi là một con đường mới, tôi nhớ lại biến cố Ðức Mẹ sinh
Chúa Giêsu tại hang đá Bê-lem (Lc 2:1-7). Ðang khi hầu hết mọi người đều
coi giàu sang chức quyền danh vọng là những bậc thang giới
thiệu giá trị con người, thì Ðức Mẹ đã không nghĩ như vậy, đã không
vận động chút nào để được như vậy. Trái lại, Ðức Mẹ đã lặng lẽ đi vào con
đường khó nghèo. Con đường đó đã khởi đi từ hang đá Bêlem và kéo dài từng
ngày, từng tháng, từng năm, suốt cả cuộc đời Ðức Mẹ. Trên con đường đó,
Ðức Mẹ đã cầu nguyện, đã suy gẫm trong lòng, đã lắng nghe Chúa, đã thông hiệp
với sự sống Chúa.
Thiết
tưởng đó là một con đường mới về sự nghèo khó được vạch ra từ lời xin vâng.
Con
đường mới đó, bài ca mới đó, giao ước mới đó đều nói lên Ðức Mẹ là con người
mới. Mới về nhiều phương diện, nhưng nhất là về phương diện Chúa Thánh
Thần ngự xuống trên Ðức Mẹ, để đổi mới con người của Mẹ (Lc 1:35).
Qua
việc Ngôi Hai xuống thai trong lòng Ðức Mẹ, Chúa Thánh Thần đã đưa tình yêu
thương xót của Thiên Chúa vào nhân loại, đã mạc khải Thiên Chúa là tình yêu, đã
khai mở một nguồn mạch ơn thánh cứu độ vô cùng phong phú cho mọi người thiện
chí.
Do
đó, Ðức Mẹ là con người mới, là tác phẩm tuyệt vời của Chúa Thánh Linh.
Với đặc điểm là Ðức Mẹ có một trái tim giống trái tim Chúa Giêsu, trong sạch,
hiền lành, khiêm nhường, cháy rực lửa tình yêu thương xót.
Những
chia sẻ vắn tắt trên đây có thể giúp chúng ta phần nào, để chuẩn bị mừng Lễ
Truyền Tin một cách sống động sát với thời sự.
Thời
sự hiện nay, nếu nhìn về góc độ xin vâng ý Chúa, thì đó là cả một vấn đề đáng
phải lo ngại. Bởi vì có những người coi trọng ý Chúa và xin vâng ý
Chúa. Cũng có những người coi thường ý Chúa và chống lại ý Chúa. Có
những người hiểu sai ý Chúa, vô tình hoặc cố tình. Có những người gán cho
ý Chúa những ý riêng của mình. Có những người muốn ý Chúa hợp theo ý
riêng mình, cho dù ý riêng mình là quái gở.
Thời
sự hôm nay là Ít-ra-en, quê hương của Ðức Mẹ, đang là mảnh đất diễn ra vòng
xoáy hận thù và đổ máu. Vòng xoáy kinh hoàng này càng ngày càng mở rộng
trên đất, đồng thời càng xoáy sâu vào lòng dân. Từ mảnh đất này hằng ngày
truyền đi khắp năm châu những tin đau đớn, gây nên băn khoăn nặng nề cho hòa
bình thế giới. Thời sự này làm cho rất nhiều người phải khóc, phương chi
Ðức Mẹ.
Nhưng
theo tôi, thời sự hiện nay quan trọng nhất chính là chuyện của bản thân
ta. Ta có lắng nghe ý Chúa không? Và ta có xin vâng ý Chúa thực
không? Ðoạn Phúc Âm sau đây sẽ gợi ý cho ta thấy rõ ý Chúa về ta trong
thời sự hôm nay:
"Cùng lúc ấy, có mấy người đến kể lại cho Ðức Giê-su
nghe chuyện những người Ga-li-lê bị tổng trấn Phi-la-tô giết, khiến máu đổ ra
hòa lẫn với máu tế vật họ đang dâng. Ðức Giê-su đáp lại rằng: "Các
ông tưởng mấy người Ga-li-lê đó tội lỗi hơn mọi người Ga-li-lê khác, bởi lẽ họ
đã chịu đau khổ như vậy sao? Tôi nói cho các ông biết: Không phải thế
đâu. Nhưng nếu các ông không sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như
vậy." "Cũng như mười tám người kia bị tháp Si-lô-e đổ xuống đè
chết, các ông tưởng họ là những người mắc tội nặng hơn tất cả mọi người ở thành
Giê-ru-sa-lem sao? Tôi nói cho các ông biết: Không phải thế đâu.
Nhưng nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết như vậy" (Lc 13:1-5).
Suy
gẫm đoạn Phúc Âm trên, tôi có cảm tưởng là Chúa muốn báo tin cho từng người
chúng ta biết rõ ý Chúa. Ðó là đừng quá bận tâm xét đoán người khác,
nhưng hãy ưu tiên lo phần rỗi của mình. Lo bằng cách sám hối ăn năn, đổi
mới chính mình. Cách đó là cách tốt nhất để góp phần vào việc cứu độ
người khác.
Chúa
báo tin cho chúng ta ý Chúa là như thế đó. Rất rõ ràng. Ở Fatima Ðức
Mẹ cũng báo cho chúng ta tin đó. Cũng rất rõ ràng. Chúng ta hãy đáp
lại bằng lời xin vâng.
Xin
vâng của chúng ta là một hành trình dài đi về với Chúa. Hãy bước đi với
những bước nhỏ. Như hằng ngày cầu nguyện bằng kinh Kính Mừng và chuỗi Mai
Khôi. Như hằng ngày đến bên trái tim Ðức Mẹ, để xin trái tim Ðức Mẹ chia
sẻ cho ta bầu khí thinh lặng, chiêm niệm, lửa bác ái nồng nàn và sức mạnh lạ
lùng của khiêm nhường nghèo khó. Như hằng ngày thực hiện đôi ba việc bác
ái, thương cảm liên đới với những người nghèo, bệnh tật, xa Tin Mừng, bị xã hội
loại trừ. Như hằng ngày tập nói và làm những gì mang tính cách phục vụ
hoà bình hiệp nhất trong yêu thương và tế nhị. Như hằng ngày dùng lòng
tin mến biến những mệt mỏi khổ đau của mình thành của lễ đền tội tạ ơn, và xin
ơn an bình cho gia đình quê hương và thế giới.
Nếu
lời xin vâng của chúng ta được hiệp thông sâu sắc với lời xin vâng của Ðức Mẹ,
thì đây sẽ là một hy vọng mới cho tương lai bản thân ta, cho Hội Thánh ta, cho
quê hương Việt Nam chúng ta, và cho tất cả nhân loại.
GM
JB. Bùi Tuần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét