Hãy coi chừng!
(Chúa Nhật I mùa Vọng, năm B)
(Mon, 24/11/2014 - Trầm Thiên Thu –
thanhlinh.net)
Mùa Vọng khởi đầu Năm
Phụng Vụ mới, ngày Tết Phụng Vụ của Giáo hội. Ngay từ đầu, Thiên Chúa đã nhắn: “Hãy
coi chừng!”. Đó là lời cảnh báo về điều gì đó nghiêm trọng, đặc biệt là
điều có thể nguy hại đến tính mạng. Hằng ngày, chúng ta có rất nhiều tứ phải
coi chừng, thậm chí từng phút, từng giây. Coi chừng không chỉ về thể lý mà cả
về tinh thần và tâm linh – từ điều lớn tới điều nhỏ. Mọi nguy hiểm có thể ập
đến bất cứ lúc nào!
Thật vậy, hãy cẩn thận
với suy nghĩ, vì nó có thể biến thành lời nói; hãy
cẩn thận với lời nói, vì nó có thể biến thành hành động; hãy
cẩn thận với hành động, vì nó có thể biến thành thói quen; hãy
cẩn thận với thói quen, vì nó có thể biến thành tính cách; hãy cẩn
thận với tích cách, vì nó có thể biến thành số phận. Một chuỗi liên
kết rất lô-gích!
Chúng ta biết rằng Mùa
Vọng là thời gian chuẩn bị mừng đón Con Thiên Chúa giáng sinh làm người. Việc
chuẩn bị này được tìm thấy trong sách ghi chép về Công nghị Saragossa, ở Tây
Ban Nha năm 380 (sau Công Nguyên). Công hội này tuyên bố các Kitô hữu đã rửa
tội nên có mặt ở nhà thờ từ 17/12 đến 25/12, thời gian này không là Mùa Vọng
trọn vẹn nhưng là một sự khởi đầu. Các Giáo hội Đông phương bắt đầu cử hành Mùa
Vọng từ thế kỷ VIII như thời gian “ăn
chay nghiêm nhặt và kiêng khem” –
việc thực hành này vẫn phổ biến trong Chính Thống giáo Đông phương (Eastern
Orthodoxy). Việc thực hành này cũng phản ánh tính tương tự với Mùa Chay. Màu đỏ
là màu phụng vụ của Mùa Vọng trong các Giáo hội Đông phương, còn với Công giáo
là màu tím.
Cả cuộc đời chúng ta
trên đường lữ hành trần gian là Mùa Vọng kéo dài, luôn phải tỉnh thức, như
Thánh Phêrô đã cảnh báo: “Anh em hãy sống tiết độ và tỉnh thức, vì ma
quỷ, thù địch của anh em, như sư tử gầm thét, rảo quanh tìm mồi cắn xé” (1 Pr
5:8). Tỉnh thức là biết mong chờ và sẵn sàng. Tác giả Thánh Vịnh nói: “Hồn
tôi trông đợi Chúa Trời, còn hơn lính gác mong trời hừng đông. Bởi Chúa luôn từ
ái một niềm, ơn cứu chuộc nơi Người chan chứa” (Tv 130:6-7).
Trong cuộc sống đời
thường, kể cả tinh thần, chúng ta luôn có nhiều mơ ước, và mong chờ kết quả mỹ
mãn. Dù chúng ta có đạt được ước vọng cháy bỏng nào đó, rồi cũng qua. Chỉ có
Thiên Chúa mới là niềm vui trọn vẹn và vĩnh cửu. Ngôn sứ Isaia đã kêu lên: “Quả
chính Ngài là Cha chúng con! Chúng con không được ông Áp-ra-ham biết đến, không
được ông Ít-ra-en nhìn nhận, còn Ngài, lạy Đức Chúa, Ngài mới là Cha, là Đấng
cứu chuộc chúng con: đó là danh Ngài từ muôn thuở. Lạy Đức Chúa, tại sao Ngài
lại để chúng con lạc xa đường lối Ngài? Tại sao Ngài làm cho lòng chúng con ra
chai đá, chẳng còn biết kính sợ Ngài? Vì tình thương đối với tôi tớ là các chi
tộc thuộc gia nghiệp của Ngài, xin Ngài mau trở lại” (Is 63:16-17).
Hai người yêu nhau
không muốn xa nhau một khoảnh khắc nào, xa nhau một ngày mà cứ tưởng lâu lắm.
Đứa bé không muốn rời tay mẹ dù chỉ trong chốc lát, vắng mẹ một lúc thì đứa bé
đã khóc. Còn với Thiên Chúa, chúng ta còn cần Ngài hơn như vậy, nhất là những
khi chúng ta bất xứng: “Từ lâu rồi, chúng con là những kẻ không còn
được Ngài cai trị, không còn được cầu khẩn danh Ngài. Phải chi Ngài xé trời mà
ngự xuống, cho núi non rung chuyển trước Thánh Nhan” (Is 63:19).
Thiên Chúa xuất hiện
khiến mọi thứ biến đổi: “Khi thấy Ngài làm những điều kinh hồn táng đởm
mà chúng con không ngờ: Ngài ngự xuống: và núi non rung chuyển trước Thánh
Nhan! Người ta chưa nghe nói đến bao giờ, tai chưa hề nghe, mắt chưa hề thấy có
vị thần nào, ngoài Chúa ra, đã hành động như thế đối với ai tin cậy nơi mình”
(Is 64:2-3). Thiên Chúa quá đỗi kỳ diệu, vô hình mà hiện hữu, hữu hình mà
không thể nhìn thấy. Cách hành động của Ngài cũng không thể dự đoán. Có những
điều trái ngược ý muốn của chúng ta nhưng thực sự là Ý Chúa, vì Ngài biết trước
mọi sự và Ngài thực hiện để cho chúng ta được ích lợi nhất.
Sách Isaia cho biết: “Ngài
đón gặp kẻ sống đời công chính mà lấy làm vui và nhớ đến Ngài khi theo đường
lối Ngài chỉ dạy. Kìa, Ngài phẫn nộ vì tội lỗi chúng con, nhưng khi mải đi theo
các đường lối của Ngài, chúng con sẽ được cứu thoát. Tất cả chúng con đã trở
nên như người nhiễm uế, mọi việc lành của chúng con khác nào chiếc áo dơ. Tất
cả chúng con héo tàn như lá úa, và tội ác chúng con đã phạm, tựa cơn gió, cuốn
chúng con đi. Không có ai cầu khẩn danh Chúa, cũng chẳng ai tỉnh dậy mà níu lấy
Ngài, vì Ngài đã ngoảnh mặt không nhìn đến, và để cho tội ác chúng con phạm mặc
sức hành hạ chúng con” (Is 64:2-6). Thiên Chúa có phương pháp giáo dục rất
độc đáo, khác hẳn kiểu của phàm nhân. Ngài không chỉ vẽ cặn kẽ theo kiểu “nói toạc móng heo”, nhưng khéo léo làm
cho chúng ta “sáng mắt” bằng cách để
chúng ta tự ý thức mà tự nguyện đón nhận Ngài. Thế đấy! Tại sao? Kinh Thánh
mách nước cho chúng ta biết: “Ngài là Cha chúng con; chúng con
là đất sét, còn thợ gốm là Ngài, chính tay Ngài đã làm ra tất cả chúng con”
(Is 64:2-7). Quả thật, Thiên Chúa là Nghệ Sĩ siêu phi thường!
Chắc chắn không có
niềm khao khát mong chờ bằng khao khát Thiên Chúa. Mùa Vọng nhắc nhở chúng ta
về niềm khao khát cháy bỏng: “Lạy Mục Tử nhà Ít-ra-en, Ngài là Đấng chăn
giữ nhà Giuse như chăn giữ chiên cừu, xin hãy lắng tai nghe!
Ngài là Đấng ngự trên các thần hộ giá, xin giãi sáng hiển linh
cho dòng dõi Ép-ra-im, Ben-gia-min và Mơ-na-se được thấy. Xin khơi dậy uy
dũng của Ngài, đến cùng chúng con và thương cứu độ”
(Tv 80:2-3).
Thiên Chúa là Đấng
siêu phàm, vắng Ngài chỉ trong tích tắc là chúng ta tiêu tan ngay: “Chúa
ẩn mặt đi, chúng rụng rời kinh hãi; lấy sinh khí lại, là chúng tắt thở ngay, mà
trở về cát bụi. Sinh khí của Ngài, Ngài gửi tới, là chúng được dựng nên” (Tv
104:29-30). Biết chắc như vậy, tác giả Thánh Vịnh luôn mong chờ Thiên Chúa
đến và luôn tha thiết cầu xin: “Lạy Chúa Tể càn khôn, xin trở lại, tự
cõi trời, xin ngó xuống mà xem, xin Ngài thăm nom vườn nho cũ, bảo vệ cây tay
hữu Chúa đã trồng, và chồi non được Ngài ban sức mạnh” (Tv 80:15-16).
Cá lớn nuốt cá bé,
cuộc đời cũng luôn có những điều bất công, chỉ khổ cho những người ngước đầu
không nổi vì thấp cổ, la lớn không nổi vì bé miệng, có la khàn giọng cũng chẳng
ai thèm nghe. Không chỉ vậy, họ còn bị những người có quyền lực đè đầu, bóp cổ
và bịt miệng. Họ bị tước mất quyền căn bản nhất của con người: Quyền sống. Và
họ chỉ còn biết trông cậy vào Thiên Chúa: “Xin giơ tay bênh vực Đấng
đang ngồi bên hữu là con người được Chúa ban sức mạnh. Chúng con nguyền chẳng
xa Chúa nữa đâu, cúi xin Ngài ban cho được sống, để chúng con xưng
tụng danh Ngài” (Tv 80:18-19).
Chúng ta cũng đã từng
bị như vậy, cách này hoặc cách khác, cả đời lẫn đạo. Đặc biệt là chúng ta bị
thế lực bóng tối ma quỷ chèn ép. Thánh Phaolô bày tỏ với cộng đoàn Côrintô: “Xin
Thiên Chúa là Cha chúng ta, và xin Chúa Giêsu Kitô ban cho anh em ân sủng và
bình an. Tôi hằng cảm tạ Thiên Chúa của tôi vì anh em, về ân huệ Người đã ban
cho anh em nơi Đức Kitô Giêsu” (1 Cr 1:3-4).
Thánh Phaolô không chỉ
nói đến khoảng mong chờ của Mùa Vọng, mà mạnh mẽ đề cập cuộc tái lâm của Thiên
Vương Giêsu Kitô: “Quả vậy, trong Đức Kitô Giêsu, anh em đã trở nên phong
phú về mọi phương diện, phong phú vì được nghe lời Chúa và hiểu
biết mầu nhiệm của Người. Thật thế, lời chứng về Đức Kitô đã ăn sâu
vững chắc vào lòng trí anh em, khiến anh em không thiếu một ân huệ nào,
trong lúc mong đợi ngày Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, mặc khải vinh quang của
Người. Chính Người sẽ làm cho anh em nên vững chắc đến cùng, nhờ
thế không ai có thể trách cứ được anh em trong Ngày của Chúa chúng ta là Đức
Giêsu Kitô. Thiên Chúa là Đấng trung thành, Người đã kêu gọi anh em đến hiệp
thông với Con của Người là Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta” (1 Cr 1:6-9).
Ngày đó không ai biết
lúc nào, thuộc tương lai xa hay gần, vì thế mà chúng ta phải luôn canh thức và
trông mong, tức là phải luôn “coi chừng” – coi chừng tiên tri giả, coi
chừng những kẻ lừa bịp, coi chừng những tà thuyết, coi chừng những kẻ phản
Kitô, coi chừng các tin đồn nhảm, cẩn thận với các “sự lạ”,… Đúng như tiền nhân nói: “Cẩn tắc vô ưu”. Đồng
thời chúng ta phải quyết tâm: “Dù ai nói ngả nói nghiêng, tôi đây vẫn
vững như kiềng ba chân”. Hãy vững tin vào những điều Chúa Giêsu đã dạy!
Trình thuật Tin Mừng
theo Thánh Mác-cô ngắn gọn nhưng súc tích. Chúa Giêsu mạnh mẽ cảnh báo:“Anh
em phải coi chừng, phải tỉnh thức,
vì anh em không biết khi nào thời ấy đến” (Mc 13:33). Ngài dùng hình ảnh cụ
thể đời thường: “Cũng như người kia trẩy phương xa, để nhà lại, trao
quyền cho các đầy tớ của mình, chỉ định cho mỗi người một việc, và ra lệnh cho
người giữ cửa phải canh thức” (Mc 13:34). Rồi Ngài căn dặn: “Vậy
anh em phải canh thức, vì anh em không biết khi nào chủ
nhà đến: Lúc chập tối hay nửa đêm, lúc gà gáy hay tảng sáng. Anh em phải canh
thức, kẻo lỡ ra ông chủ đến bất thần, bắt gặp anh em đang ngủ. Điều Thầy
nói với anh em đây, Thầy cũng nói với hết thảy mọi người là: phải canh
thức!” (Mc 13:35-37).
Chỉ một đoạn văn ngắn
mà có tới 4 từ “canh thức”, một từ “coi chừng” và một từ “tỉnh thức”. Tất cả đều ở thể mệnh lệnh
cách: PHẢI. Điều đó cho thấy sự cấp bách của việc tỉnh thức mong chờ Đức Giêsu
Kitô. Lá vàng hoặc xanh cũng có thể rụng bất cứ lúc nào. Thời gian rụng cũng
không ai biết: Sáng sớm, trưa, chiều, tối, khuya hoặc nửa đêm về sáng. Thực tế
này quá rõ ràng, ai cũng biết.
Lạy Thiên Chúa, xin
giúp chúng con biết tỉnh thức mà mong chờ Ngài đến bất cứ lúc nào. Xin canh giữ
chúng con trước mọi mánh khóe của cuộc đời này. Lạy Ngôi Hai Thiên Chúa, xin
mau đến giải thoát chúng con. Người là Đấng hằng sinh và hiển trị cùng với Chúa
Cha, hiệp nhất với Chúa Thánh Thần đến muôn đời. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Giao thừa Xuân Cứu Độ
– 2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét