Khôn ngoan và
Tỉnh thức
(Chúa Nhật XXXII TN, năm A)
(Mon, 03/11/2014 - TRẦM
THIÊN THU – Thanhlinh.net)
Khôn ngoan là một nhân
đức cần thiết trong cuộc sống. Người khôn ngoan là người biết tiên liệu và dự
phòng mọi thứ có xảy ra bất ngờ. Khôn ngoan không có nghĩa là học cao, vì có cả
một bụng chữ cũng chưa chắc khôn ngoan. Người không học nhiều nhưng vẫn có thể
khôn ngoan. Sống lâu cũng chưa chắc khôn ngoan hơn người ít tuổi. Menander
(342-291 trước công nguyên) xác định: “Tóc bạc không sinh ra sự khôn
ngoan”.
Sự khôn ngoan là một
nhân đức liên quan sự tỉnh thức. Sự tỉnh thức hoặc sự cảnh giác rất cần thiết.
William Arthur Ward (1921-1994, Hoa Kỳ) so sánh: “Khắc ghi một sự thật
lớn lao vào trí nhớ là đáng nể, nhưng khắc ghi sự thật đó vào đời mình mới là
khôn ngoan”. Sách Giảng Viên cho biết: “Người khôn biết mở mắt
nhìn, kẻ dại bước đi trong tăm tối” (Gv 2:14).
Trước khi có thể đạt
được quyền lực, chúng ta phải đạt được sự khôn ngoan để có thể dùng tốt quyền
lực đó, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Vua Salômôn thực sự
khôn ngoan khi xin Chúa ban cho được khôn ngoan và hiểu biết để lãnh đạo dân.
Và rồi ông đã có mọi thứ, vì điều ông xin đã làm Thiên Chúa hài lòng: “Bởi
vì ngươi đã xin điều đó, ngươi đã không xin cho được sống lâu, hay được của
cải, cũng không xin cho kẻ thù ngươi phải chết, nhưng đã xin cho được tài phân
biệt để xét xử, thì này, Ta làm theo như lời ngươi: Ta ban cho ngươi một tâm
hồn khôn ngoan minh mẫn, đến nỗi trước ngươi, chẳng một ai sánh bằng, và sau
ngươi, cũng chẳng có ai bì kịp. Cả điều ngươi không xin, Ta cũng sẽ ban cho
ngươi: giàu có, vinh quang, đến nỗi suốt đời ngươi không có ai trong các vua
được như ngươi” (1 V 3:11-13; 1 Sbn 1:11-12).
KHÔN NGOAN
Sự khôn ngoan vô cùng
cần thiết: “Đức Khôn Ngoan sáng chói, và không hề tàn tạ. Ai mến chuộng
Đức Khôn Ngoan thì Đức Khôn Ngoan dễ dàng cho chiêm ngưỡng. Ai tìm kiếm Đức
Khôn Ngoan thì Đức Khôn Ngoan cho gặp. Ai khao khát Đức Khôn Ngoan thì Đức Khôn
Ngoan đi bước trước mà tỏ mình cho biết. Ai từ sáng sớm đã tìm Đức Khôn Ngoan
thì không phải nhọc nhằn vất vả. Họ sẽ thấy Đức Khôn Ngoan ngồi ngay trước cửa
nhà” (Kn 6:12-14).
Hãy thử suy nghĩ vài “điều nhỏ” này: (1) Nếu chỉ biết
sáng xách ô đi, chiều xách ô về, ăn uống, xem ti vi, rồi ngủ, thế thì người đó
chẳng khác gì loài động vật; (2) Nếu bạn chỉ có ý định ăn cắp một cái gì đó của
người khác thì đó cũng là lúc đen tối nhất của cuộc đời rồi; (3) Người thầy mà
không dạy cho học trò biết ham muốn học tập thì đó là người thầy tồi; (4) Học
trò mà không biết lắng nghe thầy cô giảng bài thì đó là học trò ngu dốt, không
có trách nhiệm với chính bản thân mình, chẳng hy vọng gì mai sau; (5) Người
nóng vội, bộp chộp, động thái đó ảnh hưởng xấu tới cả tinh thần lẫn thể lý, ảnh
hưởng xấu tới cả những người xung quanh, xét về phương diện tinh thần thì người
đó không hơn gì một con chó giữ nhà; (6) Sống mà không có ước mơ, luôn than
phiền, người đó chẳng khác loài tầm gửi, chỉ biết bám víu vào cây khác để hút
nhựa sống, hoặc như loài đỉa hút máu người khác để sống. Và còn nhiều điều
khác tương tự như vậy. Đó là ích kỷ, chỉ biết yêu mình, không sáng suốt và
không khôn ngoan!
Sự Khôn ngoan rất
tuyệt vời. Người khôn ngoan là người sâu sắc, nói ít, nghe nhiều, trầm lặng để
thấm nhuần đức khôn ngoan vào máu thịt: “Để tâm suy niệm về Đức Khôn
Ngoan là đạt được sự minh mẫn toàn hảo. Ai vì Đức Khôn Ngoan mà thức khuya dậy
sớm, sẽ mau trút được mọi lo âu. Vì những ai xứng đáng với Đức Khôn Ngoan thì
Đức Khôn Ngoan rảo quanh tìm kiếm. Trên các nẻo đường họ đi, Đức Khôn Ngoan
niềm nở xuất hiện. Mỗi khi họ suy tưởng điều gì, Đức Khôn Ngoan đều đến với họ”
(Kn 6:15-16). Ở đây không là sự khôn ngoan của phàm nhân mà là sự khôn
ngoan xuất phát từ Thiên Chúa.
Người khôn ngoan biết
tìm kiếm những thứ bền vững, không hư hỏng, dù cho họ có thể bị coi là “điên rồ” trong tầm nhìn của loài người.
Nhưng điều trường cửu đó là điều thuộc về Thiên Chúa. Hằng ngày họ cầu nguyện: “Lạy
Thiên Chúa, Ngài là Chúa con thờ, ngay từ rạng đông con tìm kiếm Chúa. Linh hồn
con đã khát khao Ngài, tấm thân này mòn mỏi đợi trông, như mảnh đất hoang khô
cằn, không giọt nước. Nên con đến ngắm nhìn Ngài trong nơi thánh điện, để thấy
uy lực và vinh quang của Ngài” (Tv 63:2-3).
Người khôn ngoan là
người chuyên tâm tìm kiếm Thiên Chúa, và họ có được Thiên Chúa. Thật vậy, tác
giả Thánh Vịnh cảm nghiệm và chia sẻ: “Ân tình Ngài quý hơn mạng sống,
miệng lưỡi này xin ca ngợi tán dương. Suốt cả đời con, nguyện dâng lời chúc
tụng, và giơ tay cầu khẩn danh Ngài. Lòng thoả thuê như khách vừa dự tiệc, môi
miệng con rộn rã khúc hoan ca. Con tưởng nhớ Chúa trên giường ngủ, suốt năm
canh thầm thĩ với Ngài. Quả thật Ngài đã thương trợ giúp, nương bóng Ngài, con hớn
hở reo vui” (Tv 63:8).
Thiếu khôn ngoan,
người ta sẽ khắc khoải, bất an và nuối tiếc. Người ta trở nên bình an thư thái
khi được ơn Chúa tác động. Đó là dạng “giác
ngộ” theo thuyết nhà Phật. Lúc về
già, thi sĩ Bùi Giáng sống như người mất trí, ông lang thang khắp nơi với phong
cách rất “bụi”. Ông đã từng than thở:
Ta cứ ngỡ
trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ!
Trong thi phẩm “Dại Khôn”, thi sĩ Trần Tế Xương nhận
định:
Thế sự
đua nhau nói dại khôn
Biết ai là dại, biết ai khôn
Chẳng biết ai dại, ai khôn. Chúng ta tưởng người khôn mà hóa ra
người dại, chúng ta tưởng người dại mà hóa ra người khôn: “Cái điên rồ
của Thiên Chúa còn hơn cái khôn ngoan của loài người” (1 Cr 1:25). Nhưng
khôn ngoan nhất là đây: “Kính sợ Chúa là đầu mối khôn ngoan” (Tv
111:10). Làm người sống ở đời, chẳng ai biết ngày mai trời mưa hay nắng,
cũng không thể biết cuộc đời mình ra sao, vì thế mà luôn cần tỉnh thức. Người
khôn ngoan là người luôn biết tỉnh thức!
TỈNH THỨC
Thiên Chúa đã cảnh báo
mỗi người chúng ta: “Nếu ngươi không tỉnh thức thì Ta sẽ đến như kẻ
trộm, ngươi chẳng biết giờ nào Ta sẽ đến bắt chợt ngươi” (Kh 3:3). Bão lũ,
lụt lội, giông tố, động đất, sóng thần,... không ai biết lúc nào, dự báo thời
tiết cũng chỉ là dự đoán, không thể biết chắc thời điểm nào. Ngay giữa lòng
thành phố Saigon mà có nhà tự dưng sụp hố làm lọt xe và người xuống. Ai có thể
dự đoán? Chắc chắn là “bó tay” thôi!
Thiên Chúa là Đấng
Toàn Năng, Ngài luôn hiện hữu trong mọi biến cố lịch sử của cuộc đời mỗi người.
Danh nhân thông thái Rabindranath Tagore (Rabīndranātha Thākura, 1941-1961, Ấn
Độ) đã cảm nhận sâu sắc về Đấng Toàn Năng: “Bạn không nghe thấy bước
chân Người thầm lặng đó sao? Người tới và luôn luôn thường tới. Người
tới và luôn luôn thường tới hằng giờ, hằng đêm, hằng ngày,
hằng thời đại,… Người tới và luôn luôn thường tới qua lối đi nho nhỏ trong
rừng, vào những ngày Xuân đượm nắng ngạt ngào. Người tới và luôn luôn thường
tới trên xe mây ầm ầm tiếng sấm, vào những đêm Thu mưa ướt tối mù. Bước
chân Người đã giẫm lên tim tôi đang ôm nặng những nỗi buồn dai
dẳng. Khi niềm vui trong tôi ngời sáng, ấy là do chân Người vàng óng
chạm vào”. Tư tưởng của R. Tagore rất gần với Công giáo, đặc biệt là
tập thơ “Lời Dâng” (Gitanjali), với
bút danh Bhānusiṃha (Sư Tử Thái Dương).
Tương tự, tác giả
Thánh Vịnh cũng thân thưa: “Lạy Chúa, Ngài dò xét con và Ngài biết rõ,
biết cả khi con đứng con ngồi. Con nghĩ tưởng gì, Ngài thấu suốt từ xa, đi lại
hay nghỉ ngơi, Chúa đều xem xét, mọi nẻo đường con đi, Ngài quen thuộc cả.
Miệng lưỡi con chưa thốt nên lời, thì lạy Chúa, Ngài đã am tường hết. Ngài bao
bọc con cả sau lẫn trước, bàn tay của Ngài, Ngài đặt lên con” (Tv 139:1-5).
Thật vậy, đến từng sợi tóc trên đầu chúng ta cũng đã được Thiên Chúa đếm cả rồi
(Mt 10:30; Lc 12:7).
Sợi tóc chẳng là gì mà
Thiên Chúa còn quan phòng, huống chi chuyện sinh – tử, liên quan mạng sống của
con người. Thánh Phaolô cho biết: “Về những ai đã an giấc ngàn thu,
chúng tôi không muốn để anh em chẳng hay biết gì, hầu anh em khỏi buồn phiền
như những người khác, là những người không có niềm hy vọng. Vì nếu chúng ta tin
rằng Đức Giêsu đã chết và đã sống lại, chúng ta cũng tin rằng những người đã an
giấc trong Đức Giêsu sẽ được Thiên Chúa đưa về cùng Đức Giêsu” (1 Tx 4:13-14).
Sống ở đời, người ta
không chỉ đi bằng đôi chân, mà quan trọng hơn, đó là phải đi bằng cái đầu. Cũng
vậy, sống không chỉ cần lương thực nuôi sống thân xác, mà quan trọng hơn, đó là
phải cần lương thực nuôi sống tinh thần và linh hồn. Kitô hữu cần cả Thánh Thể
và Lời Chúa.
Thánh Phaolô giải
thích: “Dựa vào lời của Chúa, chúng tôi nói với anh em điều này, là
chúng ta, những người đang sống, những người còn lại vào ngày Chúa
quang lâm, chúng ta sẽ chẳng đi trước những người đã an giấc ngàn thu đâu.
Vì khi hiệu lệnh ban ra, khi tiếng tổng lãnh thiên thần và tiếng kèn của Thiên
Chúa vang lên, chính Chúa sẽ từ trời ngự xuống, và những người đã chết trong
Đức Kitô sẽ sống lại trước tiên; rồi đến chúng ta, những người đang sống, những
người còn lại, chúng ta sẽ được đem đi trên đám mây cùng với họ để nghênh đón
Chúa trên không trung. Như thế, chúng ta sẽ được ở cùng Chúa mãi mãi. Vậy anh
em hãy dùng những lời ấy mà an ủi nhau” (1 Tx 4:15-18). Qua đó, chúng ta
biết chắc chắn thời đại của chúng ta là thời cánh chung, nhưng không biết chúng
ta có được diễm phúc chứng kiến thời điểm lịch sử vĩ đại nhất hay không.
Vì không biết nên
chúng ta mới phải tỉnh thức, và không ngừng sống trong tình trạng tỉnh thức,
nghĩa là phải sống yêu thương đến từng chi tiết: “Hãy lấy tình bác ái
mà hết lòng tôn kính những người ấy, vì công việc họ làm. Hãy sống hoà
thuận với nhau. Thưa anh em, chúng tôi khuyên nhủ anh em: hãy khuyên
bảo người vô kỷ luật, khích lệ kẻ nhút nhát, nâng
đỡ người yếu đuối, và kiên nhẫn với mọi người” (1 Tx
5:13-14).
Trình thuật Tin Mừng
hôm nay là dụ ngôn “Mười Cô Trinh Nữ”
(Mt 25:1-13), nêu rõ vấn đề “tỉnh thức”.
Đây là một trong các dụ ngôn “quen
thuộc”, đặc biệt nói về thời điểm cánh chung, nói chi tiết là liên quan
ngày tận thế riêng của mỗi người chúng ta.
Chúa Giêsu ví Nước
Trời giống như chuyện mười trinh nữ cầm đèn ra đón chú rể. Trong mười cô đó, có
năm cô dại và năm cô khôn. Các cô dại mang đèn mà không mang dầu theo. Các cô
khôn mang đèn và mang chai dầu dự trữ. Vì chú rể đến chậm, nên các cô ngủ thiếp.
Nửa đêm, có tiếng báo “chú rể đến”.
Bấy giờ, tất cả các cô đều thức dậy và sửa soạn đèn.
Tuy nhiên, đèn của năm
cô dại cạn dầu, không đủ sáng. Họ xin dầu các cô khôn. Năm cô khôn không dám vì
không thể đủ dầu thắp đèn sáng cho mình và cho người khác, thế nên họ bảo năm
cô dại ra hàng mà mua dầu. Đang lúc năm cô dại đi mua dầu thì chú rể tới, năm
cô khôn đã sẵn sàng nên được đi theo chú rể vào phòng dự tiệc cưới. Sau đó, cửa
liền đóng lại.
Ngay lúc đó, năm cô
dại về đến nơi và gọi cửa. Nhưng chú rể bảo: “Tôi bảo thật các cô, tôi
không biết các cô là ai cả!”. Thế là xong! Vì thế, Chúa Giêsu vừa căn dặn
vừa cảnh báo: “Anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ
nào”.
Ai khôn, ai dại thì đã
rõ, không còn mơ hồ hoặc phỏng đoán. Người mà chúng ta tưởng là khôn lại chỉ là
người dại, người mà chúng ta tưởng là dại lại chính là người khôn. Cũng trong
thi phẩm “Dại Khôn”, thi sĩ Trần Tế
Xương đã “ngộ” ra và kết luận:
Này kẻ nên
khôn đều có dại
Làm người có dại mới nên khôn
Ai nên khôn mà không khốn
một lần? Đau khổ càng nhiều thì kinh nghiệm càng dày. Ngay cả trong lĩnh vực
tinh thần hoặc tâm linh, chúng ta thấy tuyết tương đối của Bác học Einstein vẫn
đúng. Kỳ diệu thật! Tất nhiên chính Thiên Chúa đã tác động để ông khả dĩ thấu
hiểu quy luật tự nhiên và đưa ra định luật như vậy.
Lạy Thiên Chúa chí
minh và chí thiện, Ngài yêu thích tâm hồn chân thật, xin dạy chúng con thấu
triệt lẽ khôn ngoan (Tv 51:8). xin dạy chúng con đếm tháng ngày mình sống, ngõ
hầu tâm trí được khôn ngoan (Tv 90:12). Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử
Giêsu Kitô, Đấng cứu độ chúng con. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét