Chuyện Ăn Uống
(Chúa Nhật XVII TN, năm B)
(Tue,
21/07/2015 - Trầm
Thiên Thu)
“Xin Cha
cho chúng con hôm nay LƯƠNG THỰC hằng ngày…”. Đó là một trong những điều thiết yếu trong lời cầu nguyện
mà chính Chúa Giêsu đã dạy chúng ta qua Kinh Lạy Cha (Mt 6:9-13;
Lc 11:2-4).
Người ta
thường nói: “Có thực mới vực được đạo”. Điều đó cho thấy chuyện ăn uống
là điều cần thiết và cơ bản nhất để con người khả dĩ duy trì sự sống. Trước
tiên, người ta cần ăn no và mặc ấm; sau đó mới có thể phấn đấu để ăn ngon và
mặc đẹp. Vả lại, chuyện ăn uống được người ta coi là “đệ nhất khoái” trong “tứ
khoái” của một con người bình thường. Trong bốn thứ cần học khi vào đời, ăn
uống là thứ cần phải học đầu tiên: Học ăn, học nói, học gói, học mở.
Ăn uống
cũng được chú ý khi người ta có “văn hóa ẩm thực”. Tuy nhiên, cái gì cũng có
hai mặt, như con dao hai lưỡi vậy. Miếng ăn thực sự cần thiết nhưng cũng có thể
là vinh hoặc nhục: “Người trí quý cái sức, kẻ dại quý cái ăn”. Ăn không
lượng thì hại sức khỏe, ngủ không cân thì hại trí tuệ. Tục ngữ có câu: “Ăn
được, ngủ được là tiên; không ăn, không ngủ, mất tiền, đâm lo!”. Ăn để có
sức khỏe, có sức khỏe thì an tâm sống: “Sức khỏe là vàng”.
Chúa Giêsu
cũng rất thực tế. Ngài chăm lo những gì cần thiết và cơ bản nhất: Ăn uống. Ngài
luôn quan tâm người nghèo, tại nhà ông Si-môn Cùi ở Bêtania, khi có một phụ nữ
xức dầu chân Ngài bằng dầu thơm cam tùng hảo hạng, Chúa Giêsu đã xác định: “Người
nghèo thì bên cạnh anh em lúc nào cũng có” (Ga 12:8; Mt 26:11; Mc 14:7). Và
rồi Thánh Giacôbê cũng khuyên chúng ta “phải kính trọng người nghèo” (Thư Thánh
Giacôbê, chương 2).
Người khổ
chưa chắc là người nghèo. Nhưng người nghèo thì chắc chắn là người khổ – thậm
chí còn hóa khốn, vì luôn bị người đời khinh miệt, nhìn bằng nửa con mắt, bị xa
lánh vì sợ “hãm tài”. Vả lại, đáng quan ngại là vì “lý lẽ của người nghèo không
được ai nghe thấy” (Sử gia Thomas Fuller, 1608-1661). Có lẽ vì vậy mà người
Việt thường “ghép đôi” hai tình trạng này thành một: Nghèo khổ. Quả thật, “sự nghèo đói là hình thức bạo lực tồi tệ nhất” (Mahatma Gandhi, 1869-1948).
Tuy nhiên,
Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi người nghèo, vì thế họ luôn tin tưởng và nhủ
thầm: “Có Thiên Chúa phù trì, thân con đây, Chúa hằng nâng đỡ” (Tv 54:6).
Đồng thời họ luôn tâm niệm: “Con tự nguyện dâng Ngài lễ tế, lạy Chúa, con
xưng tụng danh Ngài, thật danh Ngài thiện hảo, vì Chúa giải thoát con khỏi mọi
gian nguy, và con đã dám nghênh bọn địch thù” (Tv 54:8-9).
Chuyện ăn
uống rất bình thường mà lại quan trọng. Thật vậy, chuyện ăn uống còn liên quan
vấn đề kinh tế và chính trị, đồng thời cũng là vấn đề cơ bản trong Giáo huấn Xã
hội của Giáo hội Công giáo.
Hiền triết
Trang Tử (Zhuang Zhou hoặc Zhuangzi, 365-290 trước công nguyên) đã nhận định: “Cản
trở con người sống vui vẻ, tước đoạt khả năng dệt vải, may mặc, cày cấy, ăn
uống, mà lại tô vẽ nó như là nhân nghĩa, đó là tội ác của thánh nhân”.
Đó là một dạng giả nhân giả nghĩa, Chúa Giêsu rất ghét loại người này và Ngài
đã 8 lần nguyền rủa họ là “đồ khốn” (Mt 23:13-29) và còn gọi họ là “đồ ngu si
mù quáng”. Nhức óc quá chừng!
Trình
thuật 2 V 4:42-44 đề cập chuyện ăn uống. Đó là chuyện về “nồi cháo độc”. Đã đói
meo mà lại gặp loại chao này thì… chết sớm! Kinh Thánh cho biết: Khi ông
Ê-li-sa trở về Ghin-gan, nạn đói đang xảy ra trong xứ. Lúc anh em ngôn sứ đang
ngồi trước mặt ông, ông nói với tiểu đồng bắc nồi lớn lên bếp và nấu cháo cho
anh em ngôn sứ. Một người trong nhóm ra đồng hái rau, tìm thấy một thứ cây
giống như nho dại thì hái trái dưa đắng ấy đầy một vạt áo, rồi về nhà, thái nhỏ
ra, bỏ vào nồi nấu cháo, vì họ không biết đó là thứ gì. Sau đó, họ múc ra cho
mọi người ăn. Vừa ăn chút cháo, họ kêu lên: “Người của Thiên Chúa ơi, thần
chết ở trong nồi!”. Thế là họ không thể ăn được nữa. Nhưng ông Ê-li-sa
bảo cứ đem bột đến cho ông. Ông bỏ bột vào và bảo múc ra cho mọi người ăn. Lạ
thay, trong nồi không còn chất độc nữa. Phép lạ nhãn tiền!
Tiếp theo
là “phép lạ hoá bánh ra nhiều”. Kinh Thánh kể rằng có một người từ Ba-an
Sa-li-sa đến, đem bánh đầu mùa biếu người của Thiên Chúa. Đó là 20 chiếc bánh
lúa mạch và cốm đựng trong bị. Ông Ê-li-sa bảo đem phát cho người ta ăn. Tiểu
đồng nói chỉ có chừng nấy thì không thể đủ cho cả trăm người ăn được. Nhưng ông
bảo cứ phát cho người ta ăn, vì Đức Chúa đã phán: “Họ sẽ ăn, mà vẫn còn dư”.
Tiểu đồng vâng lời đem phát cho người ta. Họ đã ăn mà vẫn còn dư, đúng như lời
Đức Chúa đã tuyên phán. Lại một phép lạ nhãn tiền nữa. Kỳ diệu quá!
Đối với
Thiên Chúa, “không có gì là không thể làm được” (Lc 1:37), Ngài có thể làm
cho những hòn đá trở nên con cháu ông Áp-ra-ham kia mà (Mt 3:9). Vâng, với
Thiên Chúa, tất cả chỉ là “chuyện nhỏ”. Tác giả Thánh Vịnh đã tin nhận như vậy
nên đã dâng lời xưng tụng: “Lạy Chúa, muôn loài Chúa dựng nên phải dâng lời
tán tạ, kẻ hiếu trung phải chúc tụng Ngài, nói lên rằng: triều đại Ngài vinh
hiển, xưng tụng Ngài là Đấng quyền năng” (Tv 145:10-11).
Thiên Chúa
biết rõ phàm nhân cần có cái ăn để duy trì sự sống, thế nên Ngài luôn tạo cơ
hội làm việc để con người mưu sinh. Không có Ngài thì chúng ta chẳng làm được
gì, chắc chắn như vậy. Với kinh nghiệm sống, tác giả Thánh Vịnh chia sẻ với chúng
ta qua lời cầu nguyện chân thành: “Lạy Chúa, muôn loài ngước mắt trông lên
Chúa, và chính Ngài đúng bữa cho ăn. Khi Ngài rộng mở tay ban, là bao
sinh vật muôn vàn thoả thuê. Chúa công minh trong mọi đường lối Chúa,
đầy yêu thương trong mọi việc Người làm. Chúa gần gũi tất cả những ai cầu khẩn
Chúa, mọi kẻ thành tâm cầu khẩn Người” (Tv 145:15-18). Thiên Chúa chẳng
chấp lách gì đối với những cái đầu nhỏ mọn, thiển cận và nông cạn của phàm nhân
chúng ta, Ngài chỉ muốn chúng ta biết khiêm nhường và chân thành cầu xin thì
mọi sự đều đâu vào đó. Mà có làm vậy cũng chỉ lợi ích cho chúng ta mà thôi, chứ
điều đó cũng chẳng thêm gì cho Ngài.
Với kinh
nghiệm đầy mình, nhưng là kinh nghiệm “xương máu”, Thánh Phaolô chia sẻ: “Tôi
là người đang bị tù vì Chúa, tôi khuyên nhủ anh em hãy sống cho xứng với ơn
kêu gọi mà Thiên Chúa đã ban cho anh em. Anh em hãy ăn ở thật khiêm tốn,
hiền từ và nhẫn nại; hãy lấy tình bác ái mà chịu đựng
lẫn nhau” (Ep 4:1-2). Những lời lẽ rất chân thành, nhưng NGHE là một
chuyện, BIẾT là một chuyện, LÀM lại là chuyện khác. Những khoảng cách rất gần
mà cũng rất xa!
Thánh
Phaolô động viên thêm: “Anh em hãy thiết tha duy trì sự hiệp nhất mà
Thần Khí đem lại, bằng cách ăn ở thuận hoà gắn bó với nhau. Chỉ có MỘT
thân thể, MỘT Thần Khí, cũng như anh em đã được kêu gọi để chia sẻ cùng một
niềm hy vọng. Chỉ có MỘT Chúa, MỘT niềm tin, MỘT phép rửa. Chỉ có MỘT Thiên
Chúa, Cha của mọi người, Đấng ngự trên mọi người, qua mọi người và trong mọi
người” (Ep 4:3-6). Những cái “một” rất kỳ diệu, đòi buộc chúng ta phải NÊN
MỘT, vì thế mà không thể ba bè, năm nhóm hoặc bảy phe, không thể tiêu cực như
chúng ta vẫn có “xu hướng” ngay trong các gia đình, các hội đoàn, các cộng
đoàn, các giáo xứ,… Chắc chắn kiểu phe nhóm như vậy là đối lập với Thiên Chúa!
Tại sao? Vì chúng ta cùng ĂN MỘT TẤM BÁNH – Thánh Thể của Đức Kitô.
Trình
thuật Ga 6:1-15 nói về phép lạ hoá bánh ra nhiều mà Đức Giêsu đã làm (Mt
14:13-21; Mc 6:30-44; Lc 9:10-17). Trong phép lạ này có sự hiệp nhất: Đủ loại
người đồng tâm nhất trí tụ họp nhau theo Chúa để cùng NÊN MỘT và được nghe lời
khôn ngoan của Ngài. Thế nên Ngài thương họ lắm, thương biết sao cho vừa!
Địa danh
là bên Biển Hồ Ga-li-lê, cũng gọi là Biển Hồ Ti-bê-ri-a. Hôm đó có đông đảo dân
chúng đi theo Chúa Giêsu, bởi họ từng được chứng kiến những dấu lạ Ngài đã làm
cho những kẻ đau ốm. Ngài lên núi và ngồi đó với các môn đệ. Thời gian đó sắp
đến lễ Vượt Qua, đại lễ của người Do-thái. Ngước mắt lên, Ngài nhìn thấy đông
đảo dân chúng đến với mình. Ngài không bất ngờ mà Ngài thấy thương họ. Ngài hỏi
ông Phi-líp-phê: “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?”. Ngài nói thế là để
thử ông, chứ Ngài đã biết mình sắp làm gì rồi.
Nghe vậy,
ông Phi-líp-phê đáp: “Thưa, có mua đến hai trăm quan tiền bánh cũng
chẳng đủ cho mỗi người một chút”. Các ông vừa gãi đầu vừa nghĩ bụng: “Mèn
ơi! Phải đi mua tới hai trăm quan tiền bánh cho họ ăn sao? Tiền đâu mà mua
chứ!”. Hai trăm quan tiền là số tiền lớn, dù chưa bằng số tiền giá chiếc
bình dầu thơm mà người phụ nữ tội lỗi xức chân Chúa Giêsu tại nhà ông Simôn Cùi
ở làng Bêtania: Ba trăm quan tiền (Mt 26:6-13; Mc 14:3-9; Ga 12:1-8), nhưng lại
gấp nhiều lần số tiền ông Giuđa đã bán Thầy trong đêm định mệnh năm xưa: Ba
mươi đồng (Mt 26:15).
Lúc đó,
không biết ông Andre nhanh tay lẹ mắt thế nào mà ông liền thưa: “Ở đây có một em bé
có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy
người thì thấm vào đâu!”. Đức Giêsu cười: “Anh em cứ bảo người
ta ngồi xuống đi”. Chả biết Thầy tính mần chi, nhưng các ông cũng
vâng lời Thầy, bảo người ta ngồi xuống cỏ, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm
ngàn. Tính cả phụ nữ và trẻ em có thể lên tới cả chục ngàn người.
Mọi người
đã yên vị, Đức Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho họ. Cá
nhỏ, Ngài cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tuỳ ý. Khi họ đã no nê
rồi, Ngài bảo các môn đệ thu lại những miếng thừa kẻo phí. Chúa
Giêsu rất tiết kiệm, không hề lãng phí, điều này nhắc chúng ta phải biết quý
miếng ăn, biết nghĩ đến những người đang đói khổ.
Các môn đệ
liền đi thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn lại,
và chất đầy được mười hai thúng. Phần dư còn nhiều hơn phần gốc. Quá đỗi
kỳ diệu! Thế nên mọi người rỉ tai nhau: “Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Đấng
phải đến thế gian!”. Nhưng Đức Giêsu biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn
làm vua, nên Ngài lại lánh mặt, đi lên núi một mình. Lại một bài
học đắt giá nữa: Đừng coi trọng danh vọng, đừng tự tôn, đừng thấy người ta khen
mà tưởng mình “ngon” hơn hoặc tài giỏi hơn người khác. Quan nhất thời, dân vạn
đại. Tất cả sẽ qua đi, ngay cả những gì mình sở hữu cũng không thuộc về mình.
Cuộc đời cũng chỉ còn lại tình yêu thương nhờ biết thương xót, ba nhân đức đối
thần cũng “cô đọng” chỉ còn Đức Mến (Đức Ái) mà thôi.
Việc Chúa
Giêsu hóa bánh ra nhiều là “dấu chỉ” báo trước về Bí tích Thánh Thể, đồng thời
cho chúng ta biết rằng nhu cầu ăn uống liên quan chuyện sinh tồn – cả thể lý và
tâm linh. Biết chăm lo cho mình thì cũng phải biết chăm lo cho người khác: Yêu
người như yêu mình. Chúa Giêsu dạy chúng ta phải biết chạnh lòng thương mà quan
tâm nhu cầu thiết yếu của người khác. Vâng, quả thật là “có thực mới vực được
đạo”. Thể lý yếu đuối có thể ảnh hưởng tinh thần, trí tuệ và tâm linh. Thể xác
cần ăn uống để sống khỏe mạnh thì linh hồn cũng cần nuôi dưỡng để sinh tồn.
Về chuyện
ăn uống, Chúa Giêsu đã có lần nhắc nhở: “Người ta sống không chỉ nhờ cơm
bánh, nhưng còn sống nhờ mọi lời miệng Đức Chúa phán ra” (Đnl 8:3; Mt 4:4; Lc
4:4).
Lạy Thiên
Chúa chí minh và chí thiện, con không dám xin Ngài ban cho con những điều con
muốn, mà con xin được can đảm chấp nhận và mau mắn thay đổi theo đúng Thánh Ý
Ngài. Xin ban cho mọi người có đủ lương thực hàng ngày, để nhờ đó mà họ có thể
sống xứng đáng kiếp làm người, đồng thời họ có thể an tâm phụng sự Ngài hết
linh hồn và hết sức lực. Con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng cứu độ nhân
loại. Amen.
TRẦM
THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét