ĐƯỢC GỌI VÀO CON ĐƯỜNG THÁNH GIÁ
1. Năm nay, tôi
được 62 năm tuổi linh mục. Làm linh mục được 62 năm, thời gian đó phải coi là
quí. Tôi rất cảm tạ Chúa về ơn quí trọng đó Chúa đã thương ban cho tôi.
2. Nhìn lại 62 năm
linh mục, tôi thấy ơn gọi của tôi là: “Hãy theo Chúa”. Chúa Giêsu đã gọi
tôi, như xưa đã gọi các môn đệ đầu tiên của Người (Mt 4, 18-24). Chính Chúa
Giêsu đã chủ động gọi tôi.
3. Khi tôi đi theo
Chúa Giêsu, thì Chúa nói điều kiện tôi phải có để theo Chúa “Ai muốn
theo Thầy, hãy từ bỏ mình, vác thập giá mình mà theo” (Mt 16, 24).
4. Theo Chúa Giêsu
là gắn bó mật thiết với Chúa Giêsu. “Thầy là cây nho, các con là cành
nho… Ai ở lại trong Thầy, thì người ấy sinh được nhiều hoa trái” (Ga
15, 1-6).
5. Ở lại trong Chúa
Giêsu, kết hợp mật thiết với Người trong những hoàn cảnh vinh quang của Người,
thì tương đối dễ. Nhưng sẽ không dễ chút nào, trong những hoàn cảnh Người chịu
khổ đau.
6. Tôi có kinh
nghiệm đó. Kinh nghiệm sâu sắc nhất là hoàn cảnh Chúa Giêsu bị rơi vào cảnh đau
đớn, cô đơn tột độ, rồi Chúa gọi tôi hãy chia sẻ với Người.
7. Tối thứ Năm
tuần thánh, Chúa Giêsu cầu nguyện ở Vườn Cây Dầu. Tại đó, Người đã rơi vào cảnh
buồn phiền, sợ hãi và cô đơn ghê gớm. Đến nỗi Người đã phải thốt lên: “Tâm
hồn Thầy buồn đến chết được”. Rồi Người nói với Chúa Cha: “Nếu
có thể, xin cho con khỏi phải uống chén đắng này” (Mc 24, 34-36).
8. Trong 62 năm
qua, tôi đã được Chúa Giêsu gọi tôi vào cảnh đau buồn, sợ hãi, cô đơn đó của
Người. Chỉ trong những thời gian ngắn. Tôi đã cảm thấy rất thấm thía đau khổ đó
ghê gớm thế nào. Chia sẻ với Chúa Giêsu đau khổ trong tinh thần gắn bó mật
thiết với Người, quả là điều không dễ. Phải nhờ ơn Chúa.
9. Nhất là trên cây
Thánh Giá, Chúa Giêsu với những đau đớn ghê gớm trong thân xác và trong tâm
hồn, Người đã lại thốt lên một lời than thở diễn tả sự cực khổ của Người:
“Lạy Cha sao cha nỡ bỏ con”. (Mc 15, 34).
10. Tôi cũng đã được
Chúa gọi chia sẻ nỗi đau cô đơn cùng độ đó của Người. Chỉ một chút mà thôi.
Nhưng quá đủ để tôi cảm thấy là bước theo Chúa, nên giống Chúa, không dễ chút
nào. Phải nhờ ơn Chúa.
11. Trong những trường
hợp như vậy, tôi mới nhận ra rằng: Cái gía Chúa phải trả, để cứu Hội Thánh và
cứu nhân loại, là tình yêu hy sinh đến tận cùng.
12. Rồi từ đó tôi
lại hiểu thêm. Trong suốt 62 năm đời linh mục của tôi, Chúa cũng đã dùng tình
yêu hy sinh đó, mà cứu tôi. Trong tình yêu đó cũng có phần đóng góp của nhiều
người. Họ đang cùng với Chúa, mà cứu tôi, bằng những hy sinh đầy đau đớn. Tôi chịu
ơn họ.
13. Và rồi cũng từ đó,
tôi hiểu rõ hơn ơn gọi của tôi, đó là: Hãy cùng với Chúa Giêsu mà cứu đoàn
chiên và đồng bào tôi, bằng tình yêu hy sinh cho đến cùng độ.
14. Do đó, tôi hiểu
những việc tôi đã làm trong 62 năm linh mục một cách chính xác hơn theo ánh
sáng mầu nhiệm Thánh Giá.
Nghĩa là, nếu không
tỉnh thức, thì nhiều việc tôi làm, bề ngoài coi như có giá trị cứu rỗi các linh
hồn, làm sáng danh Chúa. Nhưng thực sự là không có giá trị đó.
15. Đến đây, tôi mới
hiểu rõ hơn những lời Chúa Giêsu đã phán xưa: “Trong ngày ấy, nhiều
người sẽ thưa với Thầy rằng: Lạy Chúa, lạy Chúa, nào chúng tôi đã chẳng từng
nhân danh Thầy, mà nói tiên tri, mà trừ quỉ, mà làm nhiều phép lạ đó sao? Nhưng
bấy giờ Thầy sẽ nói với họ rằng: Ta không biết các ngươi. Hãy xéo đi cho khuất
mắt ta, hỡi bọn làm điều gian ác”. (Mt 7, 22-23).
16. Tôi thấy đời
linh mục phải rất tỉnh thức, kẻo có những khổ đau mà không phải hy sinh vì
Chúa. Cũng như có những tình yêu lại thiếu vắng hy sinh có giá trị của Thánh
Giá.
17. Nhìn lại 62 năm
linh mục, tôi nhận thấy tôi có bổn phận phải bước theo Chúa Giêsu trên đường
Thánh Giá một cách chân thực và trung tín.
18. Tôi phải quan
tâm cách riêng đến những người đau khổ, cô đơn. Có thể họ đang là những của lễ,
Chúa dùng để cộng tác với Chúa trong chương trình cứu độ hiện nay.
19. Nhiều khi chúng
ta tưởng chúng ta cứu họ, nhưng thực sự họ mới là những kẻ cứu chúng ta, do
những đau khổ hy sinh họ chịu vì Chúa.
20. Vinh dự của
chúng ta là Thánh Giá Đức Kitô (1Cr 2,2). Thánh Giá đó là những khổ
đau, những nhọc nhằn, những cô đơn, những nhục nhã, những cuộc chiến nội tâm
cam go, những từ bỏ mình hằng ngày, vác Thánh Giá mà vẫn vui, vì được hy sinh
cho người khác.
Thực là xấu hổ, nếu
tôi bỏ vinh dự của Thánh Giá, để tự hào về những hưởng thụ.
21. Trong suốt 62 năm
qua, khi sống mầu nhiệm Thánh Giá, tôi đã nhớ rất nhiều đến gương sáng của
Thánh Phêrô và Thánh Phaolô, của Thánh Gioan Vianey cha sở xứ Ars, của cha
Phanxicô Trương Bửu Diệp, của Đức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận. Ký
ức về 62 năm linh mục vang lên những bài ca về Thánh Giá.
22. Những ngày này
khi sống mầu nhiệm Thánh Giá, tôi nhớ cách riêng đến các chứng nhân của Thánh
Giá tại Việt Nam hôm nay.
23. Họ hiện đang
sống chung quanh tôi. Họ được Chúa yêu thương. Họ được Chúa dùng để cộng tác
vào chương trình cứu độ của Chúa, với những bước nhỏ, âm thầm mà dũng cảm, nhất
là trong sự họ chu toàn bổn phận của mình. Thánh giá của họ là rất nhiều.
24. Cách riêng, với
các linh mục tại Việt Nam hôm nay, Chúa Giêsu mời gọi họ hãy là chứng nhân của
Thánh Giá một cách khôn ngoan theo ơn soi sáng của Chúa Thánh
Thần.
Tình hình càng phức
tạp, các linh mục càng cần phải cầu nguyện và tình thức, để nghe được Chúa
Thánh Thần. Chúa Thánh Thần đang muốn các chủ chăn hãy vác Thánh Giá thay cho
đoàn chiên, chứ đừng bắt họ vác Thánh Giá thay cho mình, hoặc là gây cho họ
những đau khổ không cần thiết.
Long Xuyên, ngày
6.8.2017
+ Gm. Gioan B Bùi Tuần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét