Tôi sợ mình sẽ hối hận nếu ly hôn người chồng ngoại tình
(Trần
Mỹ Duyệt)
Nhiều
lúc tôi chỉ muốn tung hê hết để chia tay, để không phải ngày ngày chịu đựng vết
thương nhức nhối này.
Tôi 36 tuổi, ngoại hình hơi xấu, không biết làm đẹp nhưng nấu ăn
ngon, lãng mạn, có duyên, sống sâu sắc, có trình độ và có năng lực. Mọi người
nhận xét tôi tốt bụng, biết quan tâm và sống có trước có sau. Chồng hơn tôi một
tuổi, lấy nhau đã 13 năm, có 3 con đủ trai gái và đang có bầu cháu thứ 4. Vợ chồng
từ hai bàn tay trắng đã đồng cam cộng khổ làm kinh tế, sau bao mồ hôi nước mắt
và cả hy sinh sức khoẻ, đến giờ đã có tài sản vài triệu đô. Suốt hành trình hôn
nhân ấy chồng luôn yêu thương, coi tôi là trỉ kỉ. Tôi vô cùng yêu, tôn trọng và
tin tưởng anh tuyệt đối. Đối với tôi, hạnh phúc gia đình, hạnh phúc lứa đôi là
động lực, mục đích, lẽ sống của đời mình; tiền bạc, danh vọng, kiến thức và cả
sức khỏe đều không quan trọng bằng. Có lẽ đó là suy nghĩ cực đoan nhưng mười mấy
năm qua tôi luôn coi gia đình hạnh phúc là điều duy nhất mình có, để tự hào về
bản thân.
Cách đây 4,5 tháng, chồng tôi gặp lại người cũ trên mạng xã hội,
người ấy đã có chồng và 2 con, làm trưởng phòng của một ngân hàng, kém tôi một
tuổi, hình thức không đẹp lắm nhưng hơn tôi. Cô này là người chồng tôi từng rất
yêu cuối thời sinh viên nhưng không được đáp lại vì cô chê anh vừa hư hỏng, vừa
nghèo, vừa xấu trai. Anh ôm mối hận đó trong lòng để lột xác thành một con người
khác, sống nghiêm túc và có chí hướng. Rồi anh gặp tôi ngay sau khi ra trường
và kết hôn sau một năm quen biết. Bây giờ gặp lại, cô này nói ngày xưa cũng yêu
anh lắm mà do nhút nhát nên không dám nói thôi. Cô ấy còn chờ anh sau 2 năm mới
lấy chồng. Hai tháng tiếp theo đó họ gặp nhau, si mê nhau và cô ấy đã muốn về
nói hết với chồng rồi mọi chuyện đến đâu thì đến. Còn chồng tôi thì về tâm sự với
tôi là “Anh không biết đối với cô ấy là tình cảm gì, em cho anh thời gian để
suy nghĩ”. Tôi đau khổ đến mức không ăn không ngủ và muốn chia tay. Sau đó một
tuần anh xác nhận lại rằng không có tình cảm gì, xin tôi hãy giữ anh lại, đừng
đẩy anh ra, nhưng cũng không hứa là sẽ dừng liên lạc mà vẫn muốn làm bạn với cô
ấy. Đó là sự cố lần thứ nhất.
Sau đó 3 tuần nữa tôi phát hiện mình lỡ có bầu cũng là lúc biết
anh với cô ta vẫn điện thoại cho nhau liên tục. Tôi đã như phát điên, muốn tự tử
(vì tôi có tiền sử bị trầm cảm nhiều lần), chửi rủa anh thậm tệ và nhắn tin cho
cô kia là tôi buông anh ấy rồi, hai người hãy đến với nhau đi. Anh đã khóc xin
tôi tha thứ (là lần thứ 2 trong đời tôi thấy anh khóc), xin tôi cho anh thời
gian để xây dựng lại lòng tin nơi tôi. Tuy nhiên anh cũng không khẳng định sẽ
không liên lạc với cô ta nữa. Đó là sự cố lần thứ hai.
Chỉ một tuần sau đó tôi lại phát hiện anh tiếp tục điện thoại
cho cô ta và còn nói dối tôi là đi ăn với bạn để đi tỉnh khác gặp cô ta. Sau
này anh giải thích việc tiếp tục liên lạc là do anh chủ động bởi bố cô ta mới
phát hiện ung thư giai đoạn cuối, cô ta khóc lóc chia sẻ với anh. Nhà cô ta chỉ
có mẹ và em gái, đang giấu bố bệnh tình, cô ta là con trưởng không biết phải
làm sao. Anh đi tỉnh là để thăm bố cô ta mổ ở đó. Đó là sự cố lần thứ 3. Lần
này cũng là khoảng thời gian anh thú nhận đã không còn yêu tôi từ lâu, sống với
tôi quá ngột ngạt và mất tự do vì tôi quá cứng nhắc, quá xét nét, quá khó tính
và không tôn trọng anh. Anh bảo ngày xưa đến với tôi đã tự hứa là sẽ yêu tôi đến
suốt cuộc đời và rất cố gắng nhưng không thể yêu tôi nữa vì lý trí không điều
khiển được cảm xúc.
Anh nói do thực tế tình cảm vợ chồng như vậy chứ không phải do
anh yêu ai khác. Anh bảo sợ cuộc sống hôn nhân. Xin nói thêm là chồng tôi khá lập
dị, lãng mạn, tính cách mạnh mẽ, quyết đoán, sống tự do một cách mãnh liệt, rất
gia trưởng, còn tôi cứng đầu cứng cổ, cũng quyết đoán. Hai vợ chồng làm chung
nên có nhiều mâu thuẫn trong công việc.
Sau lần này tôi không làm ầm lên mà âm thầm sống bình thường bên
anh một tháng nữa để chuẩn bị mọi vấn đề liên quan đến công việc chung bàn giao
cho anh ổn thoả, chuẩn bị đầy đủ mọi nội dung phục vụ cho ly hôn. Tôi cũng
không điện thoại, không gặp gỡ, không làm gì cô kia. Con cái tôi chuyển đến sống
ở tỉnh khác trong ngôi nhà của chúng tôi đã mua. Rồi tôi đi du lịch ở một tỉnh
miền núi để ổn định tinh thần. Anh không liên lạc được với tôi, gọi cho tất cả
bạn thân của tôi và biết được tôi ở đâu. Anh đưa con lên đón tôi về. Anh nói rằng
khi tôi dọn hết đồ đi rồi anh mới nhận ra yêu tôi đến chừng nào, cần tôi lắm.
Anh xin tôi hãy vì các con mà cho anh một cơ hội. Anh bảo anh sai rồi, vì chưa
hiểu hết tôi, anh không nghĩ tôi lại quá nghiêm khắc và nghiêm túc trong chuyện
này đến thế.
Anh nói thực sự không yêu cô kia, anh liên lạc vì nếu bỏ mặc cô
ta trong hoạn nạn chỉ bởi vợ không thích thì anh hèn quá. Anh cũng nói hai người
chưa ăn ngủ với nhau. Thực sự tôi không tin vào tất cả những lời anh nói vì
ngay sự cố lần thứ nhất anh đã nói dối tôi nhiều lần liên quan đến việc này rồi,
nhưng tôi vẫn quyết định tha thứ và về nhà với anh. Tôi không biết vì lý do gì,
vì con cái, vì tôi còn yêu anh, vì tôi đã quá quen với việc có anh trong đời,
hay vì tôi sợ đánh mất lẽ sống của chính mình? Từ hôm đó, tuy anh không yêu tôi
hơn, không tâm lý hơn nhưng cố gắng làm mọi việc để hài lòng tôi, công khai việc
đi đâu làm gì để tôi không phải nghi ngờ. Anh vẫn là người đàn ông có trách nhiệm
và rất yêu con.
Tuy đã quyết định tha thứ nhưng lòng tôi đau như cắt. Mấy tháng
trôi qua mà chưa một ngày nào tôi không nhớ đến chuyện này, không phải khóc và
không bị ám ảnh trong cả giấc mơ. Tôi thấy khổ tâm quá, chia tay thì thực lòng
không mong muốn, mà ở lại thì đau đớn thế này. Nhiều lúc tôi chỉ muốn tung hê hết
để chia tay, để không phải ngày ngày chịu đựng vết thương nhức nhối này. Xin hỏi
các bạn, nhất là những ai đã ly hôn sau khi biết chồng ngoại tình, nếu tôi chia
tay thì sau này có phải ân hận không? Hãy giúp tôi với.
Mai
CÂU TRẢ LỜI GÓP Ý:
Tôi không nghĩ rằng đây
là một câu chuyện có thật, và người hỏi là người thật trong câu chuyện. Nhưng
tôi vẫn góp ý, vì trong thực tế những chuyện tương tự như vậy cũng vẫn xẩy ra
trong đời thường của nhiều cặp vợ chồng, và nó đã từng gây đỗ cho nhiều gia
đình.
Câu chuyện diễn tả về
hoàn cảnh một cuộc hôn nhân mà có người thứ ba chen vào. Một hành động ngoại
tình do chồng hoặc vợ. Trong trường hợp này, câu chuyện có thể tóm lược đại
khái dựa vào lời người trong cuộc như sau:
Hai người yêu nhau trong
tình trạng chân thật, cùng nhau xây dựng một tổ ấm yêu đương, kết quả là có 3
con và hiện đang mang thai đứa thứ tư. Về mặt tài chánh, cả hai đã thành công:
“đến giờ đã có tài sản vài triệu đô.”
4, 5 tháng trước người chồng
tìm được liên lạc với người tình cũ, và họ đã có những biểu hiện tình cảm đến độ:
“Hai tháng tiếp theo đó họ gặp nhau, si mê nhau và cô ấy đã muốn về nói hết với
chồng rồi mọi chuyện đến đâu thì đến.” Còn chồng tôi thì về tâm sự với tôi là
“Anh không biết đối với cô ấy là tình cảm gì, em cho anh thời gian để suy
nghĩ”.
Phía người chồng vẫn một
mực khăng khăng là anh chả, anh chả “có gì” chỉ là hành động trượng nghĩa, anh
hùng cứu giai nhân trong cơn khốn khó. Tuy nhiên, ít nhất là đã 2 lần chồng chị
đã nói dối, và vẫn lén lút, vẫn liên lạc với người tình cũ, người mà đã một thời
coi rẻ, khinh miệt anh. Rồi sau ba lần ngụy biện, loanh quanh, “Lần này cũng là
khoảng thời gian anh thú nhận đã không còn yêu tôi từ lâu, sống với tôi quá ngột
ngạt và mất tự do vì tôi quá cứng nhắc, quá xét nét, quá khó tính và không tôn
trọng anh. Anh bảo ngày xưa đến với tôi đã tự hứa là sẽ yêu tôi đến suốt cuộc đời
và rất cố gắng nhưng không thể yêu tôi nữa vì lý trí không điều khiển được cảm
xúc.”
Đó là về phía người chồng,
còn về phía người vợ thì cũng ba lần, bẩy lượt khóc lóc, làm mình làm mẩy, giận
dỗi rồi “lại tha thứ”. “Tôi không biết vì lý do gì, vì con cái, vì tôi còn yêu
anh, vì tôi đã quá quen với việc có anh trong đời, hay vì tôi sợ đánh mất lẽ sống
của chính mình? Từ hôm đó, tuy anh không yêu tôi hơn, không tâm lý hơn nhưng cố
gắng làm mọi việc để hài lòng tôi, công khai việc đi đâu làm gì để tôi không phải
nghi ngờ. Anh vẫn là người đàn ông có trách nhiệm và rất yêu con.”
Tuy tha thứ nhưng vẫn
không lấy lại được sự tin tưởng, và hạnh phúc, “Tuy đã quyết định tha thứ nhưng
lòng tôi đau như cắt. Mấy tháng trôi qua mà chưa một ngày nào tôi không nhớ đến
chuyện này, không phải khóc và không bị ám ảnh trong cả giấc mơ. Tôi thấy khổ
tâm quá, chia tay thì thực lòng không mong muốn, mà ở lại thì đau đớn thế này.
Nhiều lúc tôi chỉ muốn tung hê hết để chia tay, để không phải ngày ngày chịu đựng
vết thương nhức nhối này. Xin hỏi các bạn, nhất là những ai đã ly hôn sau khi
biết chồng ngoại tình, nếu tôi chia tay thì sau này có phải ân hận không?”
Và lời kết là “Hãy giúp
tôi với!”
Cô Mai kêu cứu “hãy giúp
tôi với!” vì cô “chia tay thì thực lòng không mong muốn, mà ở lại thì đau đớn
thế này”.
Cái khó của cô là cô muốn
cả hai. Cô không muốn mất người chồng ngoại tình của mình, ngược lại, cô cũng
không thể quên được chuyện chồng mình ngoại tình.
Thật ra cô Mai có lý do để
nghi ngờ và để đau khổ. Hoài nghi vì đã ba lần dối giang và nhất là chồng cô đã
bày tỏ tâm ý ngoại tình của mình. Đau khổ vì có ai lại muốn chia cắt tình yêu
mình cho người khác. Hồ Xuân Hương là một nữ sỹ với tâm hồn lãng mạn, cởi mở
nhưng cũng không dễ dàng chấp nhận và đã thốt lên:
“Chém cha cái kiếp lấy chồng
chung
Kẻ đặp chăn bông, kẻ lạnh
lùng”.
Không phải chỉ riêng phía
nữ giới, nam giới cũng vậy, nhiều người đã chẳng xách súng, mang dao đến hỏi tội
tình địch mình là gì?!!!
Nhưng với tình cảnh lúc
này thì giải pháp duy nhất và hữu hiệu nhất là cô hãy “tha thứ” cho chồng cô và
tìm cách sống hòa thuận với anh ta. Đây là lời khuyên duy nhất dành cho cô, bởi
vì:
1.
Cô vẫn còn yêu chồng cô nhiều lắm: Chính do tình yêu tha
thiết ấy đang làm cô day dứt khi nghĩ đến sự phản bội của chồng. Nhưng căn cứ
vào câu chuyện, thì đây chỉ là thái độ bốc đồng của người chồng “chán cơm, thèm
phở” mà thôi. Chính cô đã nói rằng trước đó trong thời gian theo đuổi người
tình, chồng cô đã bị người ấy coi rẻ, khinh miệt sao? Nếu trước đây người đàn
bà đó đã khinh miệt mà nay lại đón nhận chồng cô thì đó là một việc làm có toan
tính, và cái toan tính này rất vô liêm sỉ và thiếu đạo đức. Bởi vì cô ta rất có
thể đang nhìn vào cái gia tài bạc triệu đô la của vợ chồng cô. Theo tôi, đó là
cái lý do duy nhất mà người đàn bà ấy muốn trở lại với chồng cô.
Phần chồng cô có thể là
trong cái cao ngạo của một “đại gia” đang cần chứng minh cho người ấy biết rằng,
mình không tệ, không đến nỗi đáng khinh, và bị coi thường. Nhưng cũng vì đang cố
chứng minh điều này, không ngờ đã bị tình cảm mù quáng quật ngã và trở thành kẻ
phản bội đối với cô.
Như vậy, cô nên thương chồng
cô mà rộng rãi tha thứ để tạo cơ hội cho sự ăn năn hối lỗi. Nếu cô cứ đau đớn,
cau có, bực tức, cằn nhằn thì sẽ chỉ làm cho cô thêm buồn chán mà ảnh hưởng đến
không khí gia đình, đến bào thai, và làm chồng cô có lý do để sáp lại với người
đàn bà ấy mà thôi.
2.
Cô vẫn cần chồng cô vì 3 đứa con và đứa còn trong bụng:
Chúng nó cần có cha, một người cha gương mẫu và có trách nhiệm. Cô hãy nghĩ đến
điều này, phần lớn trẻ em hư hỏng thời nay là vì trong gia đình không có gương
mẫu và sự kỷ luật của một người cha. Theo tâm lý giáo dục, 1 lời nói của cha nặng
ký hơn 5 lần lời nói của mẹ. Như vậy, nếu chỉ vì hận thù, giận hờn, cô có thể
làm mất đi người cha của những đứa con mình.
3. Cô cần người biết quản lý và cùng nhau
điều hành một gia tài bạc triệu: Đây quả là một gia tài lớn, rất lớn đối với một
người đang sống tại Việt Nam. Một gia tài mà một người không thể điều hành và
giải quyết những rắc rối về tài chánh. Có biết đâu, chính tình địch cô cũng
đang ghen tức và muốn tìm mọi cách để chiếm đoạt nó. Vậy cô phải rất thận trọng
và tế nhị trong cách đối xử với chồng của cô. Nếu quá đáng, chồng cô sẽ không
ngần ngại mang dâng nửa tài sản ấy cho người tình: “Tình yêu như trái phá, con
tim mù lòa”. Trịnh Công Sơn đã viết như vậy. Thời gian này chồng cô vẫn đang bị
mù lòa tâm lý, mặc dù đã trở về với cô.
Kết luận, tôi khuyên cô nên “tha thứ”. Tôi biết rằng điều này rất khó và rất đau
đớn nhưng ngoài sự tha thứ không còn giải pháp nào tốt hơn cho cô trong tình trạng
này. Tưởng cũng nên nhắc lại một tâm lý của phụ nữ: “Đàn bà tha nhưng không
quên”. Tâm lý này áp dụng cho cả chồng cô và cả cô nữa.
Đối với người chồng thật
lòng yêu vợ thì không nên tạo những ấn tượng xấu cho vợ, vì như thế sẽ làm cho
người vợ phải khó lòng chiến đấu với sự tha thứ. Và khi đã tha đi nữa, thì để
quên đi ấn tượng đó phải đòi thời gian dài hay ngắn tùy vào mỗi trường hợp,
cũng như tùy vào thái độ hối lỗi của chồng.
Về phần cô hãy cho chồng
cô một cơ hội dù rằng “Thực sự tôi không tin vào tất cả những lời anh nói vì
ngay sự cố lần thứ nhất anh đã nói dối tôi nhiều lần liên quan đến việc này rồi”.
Đã về với chồng cô rồi thì hãy cố gắng tin vào thiện chí của anh ta. Tạo cho
anh ta những cơ hội để minh chứng thiện chí, đồng thời nâng đỡ thiện chí ấy.
Riêng cô, cô cũng hãy tập tha thứ cho mình, tha thứ cho tình địch mình, và tha
cho người chồng một lần yếu đuối. Làm được việc này, cô đã cứu vãn được hạnh
phúc hôn nhân, hạnh phúc gia đình, và nhất là hạnh phúc và tương lai của bốn đứa
con cô.
Chúc cô sớm tìm lại được
sự bình an,
Trần Mỹ Duyệt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét