Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

Năm Sự Vui

Năm  Sự  Vui
(Fri, 17/04/2015 - Trầm Thiên Thu – thanhlinh.net)



 Năm 2017 là dịp kỷ niệm 100 năm Đức Mẹ hiện ra tại Fátima, chúng ta hãy nhắc nhở nhau về ba lời khuyên của Đức Mẹ: [1] Ăn năn đền tội, [2] tôn sùng Mẫu Tâm, [3] siêng năng lần chuỗi Mân Côi. Đức Mẹ đã cho biết rằng mỗi lần đọc một kinh Kính Mừng là dâng cho Mẹ một đóa hồng tươi đẹp, và đọc xong một chuỗi Mân Côi là dâng cho Mẹ một triều thiên hoa hồng.
Trong tâm tình yêu mến Đức Mẹ, đặc biệt là việc tận hiến cho Đức Mẹ và lần chuỗi Mân Côi, chúng ta cùng tìm hiểu Năm Sự Vui. Chuỗi Mân Côi quan trọng vì là “Bản tóm lược Kinh Thánh”. Khi lần chuỗi Mân Côi với Năm Sự Vui, chúng ta thấy đời sống hằng ngày của chúng ta thêm phấn khởi, thêm nhiều lợi ích qua việc kết hiệp với Đức Kitô và lòng sùng kính Đức Maria – Mẹ Thiên Chúa. Chúng ta nhờ Đức Mẹ để đến với Đức Giêsu Kitô, qua Chúa Con để đến với Chúa Cha.

 1. Thiên thần truyền tin cho Đức Mẹ (Lc 1:26-38; Is 7:10-15). Chúng ta cầu xin được “ở khiêm nhường”, tức là biết sống khiêm nhường. Khiêm nhường, khiêm hạ hoặc khiêm nhu cũng là một, “khiêm” nào cũng khó. Chữ K mà thật là khó “ca” quá chừng! Khiêm nhường là nhân đức nền tảng của mọi nhân đức, vô cùng quan trọng đối với bất kỳ ai, vì chính Chúa Giêsu đã dạy: “Hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậukhiêm nhường” (Mt 11:29). Đức Mẹ là người luôn sống khiêm nhường, được chọn làm Mẹ Thiên Chúa nhưng lại chỉ nhận mình là Nữ Tỳ của Chúa (Lc 1:38).
Sau khi biết tin Chị Ê-li-da-bét cũng có hỉ tín và chấp nhận làm Mẹ Thiên Chúa, Đức Maria đã vội vã đi thăm Chị. Khi hai người mẹ phấn khởi, Đức Maria đã chúc tụng Thiên Chúa bằng bài Magnificat, trong đó có đề cập đức khiêm nhường: “Chúa hạ bệ những ai quyền thế, Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường” (Lc 1:25). Thánh Phaolô cũng khuyên sống khiêm nhường: “Anh em hãy lấy đức khiêm nhường mà đối xử với nhau, vì Thiên Chúa chống lại kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm nhường. Vậy anh em hãy tự khiêm tự hạ dưới bàn tay uy quyền của Thiên Chúa, để Người cất nhắc anh em khi đến thời Người đã định” (1 Pr 5:5-6). Thiên Chúa có kế hoạch riêng cho từng người, không ai biết trước, nhưng Thiên Chúa sẽ hành động đúng lúc, đúng thời theo kế hoạch của Ngài. 
Người khiêm nhường thì hiền lành. Khiêm nhường là nhân đức cao quý đến nỗi Chúa Giêsu đã đặt là một trong Tám Mối Phúc: “Phúc thay ai hiền lành, vì họ sẽ được Đất Hứa làm gia nghiệp” (Mt 5:4). Tuy nhiên, nên nhớ rằng càng làm lớn càng dễ ỷ lại, kiêu ngạo, do đó, càng cần đức khiêm nhường hơn bao giờ hết. Trồng rừng phải mất nhiều thời gian, nhưng đốt rừng chỉ trong thoáng chốc, chỉ cần một que diêm. Que diêm đó là thói kiêu ngạo!

2. Ðức Maria đi viếng Bà Thánh Y-sa-ve (Lc 1:39-56). Chúng ta cầu xin được “lòng yêu người”, yêu mọi người như chính mình. Biết tin Chị Y-sa-ve (Ê-li-da-bét) mang thai được sáu tháng rồi, Đức Maria đã vội vã lên đường đến nhà Anh Chị Da-ca-ri-a và Ê-li-da-bét. Đường sá xa xôi, đồi núi hiểm trở, lại phải lội bộ, nhưng Đức Maria không ngần ngại. Không chỉ thăm viếng, Đức Maria còn ở lại ba tháng để giúp đỡ bà Chị đang bụng mang dạ chửa, chờ cho Chị được mẹ tròn, con vuông, rồi mới về nhà. Đức Maria làm tất cả chỉ vì lòng yêu thương.
Vâng, đạo Công giáo được mệnh danh là Đạo Yêu Thương. Đúng vậy, vì Chúa Giêsu dạy chúng ta phải yêu thương nhau như Ngài đã yêu thương chúng ta (Ga 13:34; Ga 14:12). Thánh sử Gioan cũng minh định: “Chúng ta hãy yêu thương nhau, vì tình yêu bắt nguồn từ Thiên Chúa”  (1 Ga 4:7).
Thích người thích mình, yêu người yêu mình, đó là lẽ thường, không có gì đặc biệt, vì những người không có niềm tin vào Đức Kitô mà họ cũng vẫn làm, thậm chí các loài động vật cũng sống như vậy thôi. Vì thế, Chúa Giêsu muốn chúng ta phải “cao cấp” hơn như vậy thì mới xứng đáng là con cái của Thiên Chúa và là môn đệ của Ngài: “Anh em đã nghe Luật dạy rằng: Hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù. Còn Thầy, Thầy bảo anh em: hãy yêu kẻ thùcầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em. Như vậy, anh em mới được trở nên con cái của Cha anh em, Đấng ngự trên trời, vì Người cho mặt trời của Người mọc lên soi sáng kẻ xấu cũng như người tốt, và cho mưa xuống trên người công chính cũng như kẻ bất chính” (Mt 5:43-45). Thiên Chúa giàu lòng thương xót, không thiên vị bất kỳ ai (x. Gl 2:6; Cv 10:34).
Thánh Gioan Tông Đồ định nghĩa “Thiên Chúa là tình yêu”, và so sánh rất cụ thể: “Nếu ai nói ‘Tôi yêu mến Thiên Chúa’ mà lại ghét anh em mình, người ấy là kẻ nói dối; vì ai không yêu thương người anh em mà họ trông thấy, thì không thể yêu mến Thiên Chúa mà họ không trông thấy” (1 Ga 4:20). Hai chữ yêu thương có thể rút gọn còn một chữ YÊU, ngắn gọn và đơn giản, nhưng lại rất khó thực hành đúng mức. Bài học giản dị nhất mà lại khó nhất, chúng ta cứ học mãi mà vẫn chưa thuộc!

3. Ðức Mẹ sinh Chúa Giêsu nơi hang đá (Lc 2:1-14; Mt 2:1-12; Gl 4:1-7). Chúng ta cầu xin được “lòng khó khăn”. Ở đây, danh từ “khó khăn” không có nghĩa là “khó tính”, “khó nết”, “khó chịu”, “khó ưa”,… mà là sống nhân đức khó nghèo, sống tinh thần khó nghèo, có tinh thần khó nghèo sẽ dẫn tới hành động, thể hiện sự khó nghèo. Thật vậy, nghèo khó hoặc thanh bần là một trong ba lời khấn chính của các tu sĩ, những người sống theo lời khuyên Phúc Âm trong đời sống thánh hiến.
Khi Con Thiên Chúa giáng sinh tại Belem, thiên thần báo tin cho các mục đồng: “Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ” (Lc 2:12). Trẻ sơ sinh được bọc tã là chuyện bình thường, nhưng vấn đề là “nằm trong máng cỏ”. Khi chào đời, người ta không được sinh ra trong nệm ấm, chăn êm, thì cũng được sinh ra ở một nơi tương đối đàng hoàng, có giường chiếu hẳn hoi. Chỉ những ai “đẻ rơi” mới ở ngoài đường hoặc ngoài đồng. Vậy mà Con Thiên Chúa lại sinh trong cảnh nghèo khó hơn bất cứ ai trong chúng ta. Sau khi được báo tin, chi các mục đồng đã liền hối hả ra đi theo hướng ánh sao. Kinh Thánh cho biết: “Đến nơi, họ gặp Cô Maria, Chú Giuse, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ” (Lc 2:16). Đúng y như lời báo của các thiên thần. Quá đỗi bất ngờ, hoàn cảnh của Thánh Gia khó khăn ngoài sức tưởng tượng. 
Chúa Giêsu đã chọn cách sống nghèo không giống ai, đó là Ngài làm gương để dạy chúng ta phải sống nhân đức nghèo khó. Ngài muốn chúng ta chia sẻ vật chất với người khác, giúp đỡ người khác, và Ngài đặt động thái sống nghèo khó là Mối Phúc thứ nhất trong Bát Phúc: “Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ” (Mt 5:3). Bài học giáng sinh là bài học về nhân đức nghèo khó. Lối sống hưởng thụ, tìm an nhàn là đối nghịch với nhân đức nghèo khó, tất nhiên cũng “đối lập” với Thiên Chúa.

4. Ðức Mẹ dâng Chúa Giêsu trong Đền Thánh (Lc 2:22-40). Chúng ta cầu xin được “vâng lời và chịu lụy”. Vâng lời là một nhân đức và là một trong ba lời khấn chính của các tu sĩ. Vâng lời liên quan chịu lụy, chịu đựng. Kinh Thánh xác định: “Vâng lời trọng hơn của lễ” (1 Sm 15:22; Tv 50:8-9). Khi Sứ thần Gáp-ri-en truyền tin, Đức Maria đã e ngại và bối rối vì chưa hiểu. Sau khi được giải thích, Đức Maria đã mau mắn chấp nhận: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói” (Lc 1:38). Quả thật, đức vâng lời rất quan trọng. Vì tin tưởng nên mới yêu mến, do đó mà không chần chừ, sẵn sàng vâng lời ngay, vâng lời trong mọi hoàn cảnh.
Chúa Giêsu luôn vâng lời. Sau ba ngày mê mải lo việc của Chúa Cha, khiến Đức Maria và Đức Giuse phải khổ sở đi tìm, Đức Maria “trách yêu” Con Trai Giêsu, Ngài cho cha mẹ biết lý do, nhưng Ngài vẫn đi xuống cùng với cha mẹ, theo cha mẹ trở về Na-da-rét và hằng vâng phục cha mẹ (x. Lc 2:51). Ngài là Thiên Chúa nhưng khi chấp nhận làm Con trong một gia đình, Ngài vẫn giữ đức vâng lời, vẫn tôn trọng và theo ý muốn của cha mẹ.
Nói đến vâng lời, chúng ta thường cho rằng người nhỏ phải vâng lời người lớn, bề dưới phải vâng lời bề trên,… Tuy nhiên, nếu như vậy thì vẫn phiến diện, vì chúng ta đôi khi vẫn phải “vâng lời” người nhỏ hơn mình khi người nhỏ hành động đúng. Khi người lớn sai trái thì không thể bắt người dưới vâng lời!

 5. Ðức Mẹ tìm được Chúa Giêsu trong Ðền Thánh (Lc 2:42-52). Chúng ta cầu xin được “giữ nghĩa cùng Chúa luôn”. Ơn này rất quan trọng, vì Chúa Giêsu là cây nho, còn chúng ta là cành nho, cành không thể tách khỏi thân, dù chỉ trong khoảnh khắc, nghĩa là chúng ta phải luôn được kết hợp mật thiết với Thiên Chúa: “Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì được” (Ga 15:5). Vâng, thiếu Ngài trong một giây thôi, chúng ta sẽ trở thành hư không chứ đừng nói làm nên trò trống gì.
Giữ nghĩa cùng Chúa là không lầm lũi trong “bóng đen tội lỗi”, luôn sống trong ơn thánh, như vậy là cố gắng nên thánh từng ngày. Sau khi gặp lại cha mẹ, Chúa Giêsu đã ngoan ngoãn vâng lời và cùng cha mẹ trở về nhà, Thánh sử Luca cho biết: “Đức Giêsu ngày càng thêm khôn ngoan, thêm cao lớn và thêm ân nghĩa đối với Thiên Chúa và người ta” (Lc 2:52). Ước gì mỗi chúng ta cũng biết cố gắng noi gương Chúa Giêsu để luôn được người đời yêu mến và được Thiên Chúa thương xót.
Cố gắng hoàn thiện thật lòng chứ không giả hình. Chúng ta có thể “che mắt” người đời chứ không thể che giấu Thiên Chúa. Vả lại, cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra thôi. Thật thú vị vì Chúa Giêsu đã xác định: “Cứ xem quả thì biết cây” (Mt 12:33; Lc 6:44). Rất dễ hiểu và rất rạch ròi.
Năm Sự Vui như ngôi sao năm cánh, mỗi cánh là một nhân đức: Khiêm nhường, yêu người, nghèo khó, vâng lời và tín thác. Đó là những điều cần thiết để chúng ta hoàn thiện trên hành trình về Quê Trời, trên hành trình nên thánh. Hãy mở rộng lòng để Thần Khí Chúa biến đổi chúng ta từ trong ra ngoài (x. 2 Cr 3:18; Pl 3:21).
Nếu thực sự muốn bước theo Đức Kitô, chúng ta phải để cho Ngài biến đổi chúng ta, nghĩa là chúng ta để cho Ngài hóa thành nhục thể trong chúng ta, y như Ngài đã hóa thành nhục thể trong cung lòng Đức Mẹ vậy. Khi chúng ta thưa “xin vâng” với Ngài đủ mức thì chúng ta không còn là chúng ta nữa, chính Đức Kitô hóa thành nhục thể nơi chúng ta, như Thánh Phaolô nói: “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Ki-tô sống trong tôi. Hiện nay tôi sống kiếp phàm nhân trong niềm tin vào Con Thiên Chúa, Đấng đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi” (Gl 2:20). Sống bằng sự sống của Chúa thì chúng ta phải sinh tình yêu cho mọi người, thể hiện yêu thương như Đức Kitô, và tìm kiếm tình yêu sinh ra từ lòng yêu mến Chúa.
Quả thật, đời sống Kitô hữu thực sự là chuỗi Mầu Nhiệm Vui kéo dài…

Thiết tưởng cũng rất nên biết rằng, trước khi giã từ cõi thế ngày 20-2-1920, Giaxinta cho biết điều quan trọng mà chúng ta cần lưu ý. Đó là lời khuyến cáo của Đức Mẹ: “Nhiều linh hồn sa hỏa ngục vì tội xác thịt hơn là vì các lý do khác. Những tội đó xúc phạm Chúa rất nặng. Nhiều cuộc hôn nhân không tốt, họ không làm vui lòng Chúa và không thuộc về Thiên Chúa. Các linh mục phải khiết tịnh, rất khiết tịnh. Họ không được bận rộn với bất cứ thứ gì khác ngoài việc quan tâm Giáo hội và các linh hồn. SỰ  BẤT  TUÂN  CỦA  CÁC  LINH  MỤC  ĐỐI  VỚI  CÁC  BỀ  TRÊN  VÀ  ĐỨC  GIÁO  HOÀNG  LÀ  RẤT  LÀM  MẤT  LÒNG  CHÚA. Đức Mẹ không thể ngăn cản bàn tay của Chúa Con khỏi trừng phạt thế giới vì nhiều tội trọng. Hãy nói với mọi người rằng Thiên Chúa ban ân sủng qua Trái Tim Vô Nhiễm của Mẹ Maria. Hãy bảo họ cầu xin ân sủng từ Mẹ, và Thánh Tâm Chúa Giêsu muốn được tôn kính cùng với Trái Tim Vô Nhiễm của Mẹ Maria”.
Những lời này rất đáng để chúng ta nghiêm túc suy tư mà tự chấn chỉnh cách sống như Chúa Giêsu đã căn dặn: “Anh em hãy nên hoàn thiện như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện” (Mt 5:48).


TRẦM THIÊN THU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét