NHÂN CHỨNG KHIÊM NHƯỜNG
( Chúa nhật III mùa Vọng, năm B)
Khiêm nhường là nhân đức
cần thiết đối với mọi người, lại càng quan trọng hơn đối với những người làm chứng
về Thiên Chúa. Sống khiêm nhường không dễ, bởi vì “cái tôi” luôn muốn nổi loạn
bất cứ lúc nào. “Không dễ” có nghĩa là “khó”, nhưng “khó” không có nghĩa là
“không làm được” hoặc “bất lực”. Chúa Giêsu chỉ cho bí quyết sống khiêm nhường:
“Khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm thì hãy nói: chúng tôi là những
đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi” (Lc 17:10). Đừng
quan trọng hóa mình thì có thể sống khiêm nhường.
Thánh Phaolô đặt vấn đề:
“Làm sao họ kêu cầu Đấng họ không tin? Làm sao họ tin Đấng họ không được nghe?
Làm sao mà nghe, nếu không có ai rao giảng? Làm sao mà rao giảng, nếu không được
sai đi? Như có lời chép: Đẹp thay bước chân những sứ giả loan báo tin mừng!”
(Rm 10:14-15). Rất lô-gích!
BÀI SAI CỦA CHÚA
Ai cũng có trách nhiệm
làm chứng về Đức Giêsu Kitô theo hoàn cảnh sống của mình. Khi lãnh nhận Bí tích
Thánh Tẩy, được trở nên con cái của Thiên Chúa, đồng thời mỗi Kitô hữu cũng được
Thiên Chúa sai đi vào giữa cuộc đời để làm nhân-chứng-sống cho Ngài. Thật vậy,
điều đó được ngôn sứ Isaia khi nói thay tất cả chúng ta: “Thần khí của Đức Chúa
là Chúa Thượng ngự trên tôi, vì Đức Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, sai đi báo
tin mừng cho kẻ nghèo hèn, băng bó những tấm lòng tan nát, công bố lệnh ân xá
cho kẻ bị giam cầm, ngày phóng thích cho những tù nhân, công bố một năm hồng ân
của Đức Chúa, một ngày báo phục của Thiên Chúa chúng ta; Người sai tôi đi yên ủi
mọi kẻ khóc than” (Is 61:1-2).
Trọng trách đó không của
riêng ai, bổn phận đó của bất cứ ai tin tưởng và mong đợi Đấng Cứu Thế. Nhưng vấn
đề là Chúa không sai ai đến với người giàu sang, người quyền cao chức trọng,
người ăn trên ngồi trước,… mà Ngài sai chúng ta đến với kẻ nghèo hèn, người đau
khổ, tù nhân, người bị bỏ rơi, kẻ bị khinh miệt, kẻ cùng đinh,… Nhưng thực tế
xã hội thường đi ngược lại, nghe “lời sai đi” kia cho xong lần, qua tai rồi
thôi, sau đó có thể lại tự hành động theo ý mình. Có lẽ vậy mà người nghèo khổ
và kẻ thấp cổ bé miệng vẫn không thể ngóc đầu lên được, nhân vị của họ vẫn bị
chà đạp, nhân phẩm của họ vẫn bị bôi nhọ, và nhân quyền của họ vẫn bị tước đoạt!
Chính ĐGH Leo XIII đã xác định trong tông thư Tân Sự (Rerum Novarum,
15-5-1891): “Sự nghèo khổ không là điều hổ thẹn” (a. 37).
Không phải đi làm theo ý
mình, mà bước chân ra đi và dấn thân vào đời để hành động theo hướng dẫn của
Thiên Chúa, có vậy thì chúng ta mới có thể “như đất đai làm đâm chồi nẩy lộc,
như vườn tược cho nở hạt sinh mầm, Đức Chúa là Chúa Thượng cũng sẽ làm trổ hoa
công chính, làm trổi vang lời ca ngợi trước mặt muôn dân” (Is 61:11).
Đức Mẹ là một nhân chứng
sống động và khiêm nhường. Lời Kinh Magnificat (Lc 1:46-50, 53-54) của Đức
Maria chứa đầy niềm hân hoan: “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn
hở vui mừng vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi”. Tuy là người cao trọng và có cuộc
sống tuyệt vời, nhưng Đức Mẹ vẫn tự nhận mình là “phận nữ tỳ hèn mọn”. Đó là sự
khiêm nhường đúng Thánh Ý Chúa. Thiên Chúa là Đáng toàn năng, Ngài không chỉ
làm cho Đức Mẹ biết bao điều cao cả, mà hàng ngày chúng ta cũng vẫn nhận “miễn
phí” từ Thiên Chúa với bao điều kỳ diệu của cuộc sống! Đơn giản nhất mà cũng
quan yếu nhất là không khí, nếu không có không khí trong vài giây thì không gì
sống nổi. Một hồng ân kỳ diệu hiển nhiên vẫn xảy ra từng giây phút hàng ngày,
nhưng đôi khi chúng ta “làm ngơ” và thậm chí còn đòi hỏi nhiều thứ hơn nữa.
Tất cả hồng ân đều bởi
Lòng Thương Xót vô hạn của Thiên Chúa, bởi vì Ngài “hằng thương xót những ai
kính sợ Người” (Lc 1:50). Thiên Chúa là Đấng Thánh cao cả, luôn yêu chuộng sự
công bình và đức khiêm nhường: “Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư, người giàu
có, lại đuổi về tay trắng” (Lc 1:53-54). Cựu Ước cũng đề cập tương tự: “Đức
Chúa hạ bệ những ai quyền thế, và đặt kẻ hiền lành ngồi lên thay” (Hc 10:14).
Ngôn sứ Isaia nói: “Đức Chúa các đạo binh đã quyết định điều ấy để làm nhục mọi
đứa cao sang ngạo mạn và hạ bệ mọi kẻ hiển danh trên mặt đất” (Is 23:9). Và rồi
chính vua Na-bu-cô-đô-nô-xo cũng phải công nhận: “Giờ đây, ta,
Na-bu-cô-đô-nô-xo, ta ca ngợi, tán dương và tôn vinh Vua Trời, vì mọi việc Người
làm đều chân thật, đường lối của Người vốn công minh. Người có quyền hạ bệ kẻ
quen thói kiêu căng hống hách” (Đn 4:34).
Có điều quan trọng: Mặc
dù hành động nhưng vẫn không được xao lãng việc cầu nguyện. Thánh Phaolô căn dặn:
“Anh chị em hãy vui mừng luôn mãi và cầu nguyện không ngừng” (1 Tx 5:16-17).
Không chỉ tạ ơn khi thuận ý mình mà “hãy tạ ơn trong mọi hoàn cảnh” (1 Tx
5:18), vì “đó là điều Thiên Chúa muốn trong Đức Kitô Giêsu”. Thánh Phaolô căn dặn
thêm: “Anh em đừng dập tắt Thần Khí. Chớ khinh thường ơn nói tiên tri. Hãy cân
nhắc mọi sự: điều gì tốt thì giữ, còn điều xấu dưới bất cứ hình thức nào thì
lánh cho xa” (1 Tx 5:21-22). Tỉnh thức, vừa hành động vừa cầu nguyện để “thần
trí, tâm hồn và thân xác được gìn giữ vẹn toàn, không gì đáng trách trong ngày
Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, quang lâm” (1 Tx 5:23).
Với kinh nghiệm dày dạn,
thánh Phaolô xác định chắc chắn với chúng ta như đinh đóng cột: “Đấng kêu gọi
anh chị em là Đấng trung thành: Người sẽ thực hiện điều đó” (1 Tx 5:24). Ôi, thế
thì trên cả tuyệt vời! Thật vậy, chính Chúa Giêsu đã cầu xin Chúa Cha: “Lạy
Cha, con muốn rằng con ở đâu thì những người Cha đã ban cho con cũng ở đó với
con, để họ chiêm ngưỡng vinh quang của con, vinh quang mà Cha đã ban cho con,
vì Cha đã yêu thương con trước khi thế gian được tạo thành” (Ga 17:24). Nhưng
cũng cần có điều kiện, điều kiện đó không vì lợi ích cho Chúa mà vì lợi ích cho
chính chúng ta. Lợi ích đó là gì?
TRỞ THÀNH NHÂN CHỨNG
Thiên Chúa đã sai ông
Gioan làm người tiền phong đến dọn đường trước khi sai Con Một Giêsu đến thế
gian. Ông được gọi là tiền hô, ông không là ánh sáng nhưng ông đến để “làm chứng
về ánh sáng để mọi người nhờ ông mà tin” (Ga 1:7). Và Thiên Chúa cũng trao “bài
sai” cho những ai tin nhận Đức Giêsu Kitô là Đấng Cứu Độ.
Lúc đó, nhiều người Do
Thái từ Giêrusalem cử một số tư tế và mấy thầy Lêvi đến hỏi xem ông Gioan là
ai, nhưng ông nói thẳng: “Tôi không phải là Đấng Kitô”. Họ lại hỏi ông có phải
là ông Êlia hay là vị ngôn sứ chăng. Ông vẫn một mực từ chối: “Không”. Họ chưa
thỏa mãn nên tiếp tục hỏi, ông Gioan đành nói thật: “Tôi là tiếng người hô
trong hoang địa: Hãy sửa đường cho thẳng để Đức Chúa đi, như ngôn sứ Isaia đã
nói” (Ga 1:23). Nhân vật quan trọng Gioan thực sự khiêm nhường khi chỉ nhận
mình là “tiếng hô trong hoang địa”.
Sao kỳ vậy nhỉ? Mấy người
thuộc phái Pharisêu nghe nói vậy nên nhíu mày và tròn mắt ếch: “Vậy tại sao ông
làm phép rửa, nếu ông không phải là Đấng Kitô, cũng không phải là ông Êlia hay
vị ngôn sứ?”. Đúng là bọn người “ma mãnh” mà lại quá chậm tiêu! Ông Gioan trả lời
rành rọt: “Tôi đây làm phép rửa trong nước. Nhưng có một vị đang ở giữa các ông
mà các ông không biết. Người sẽ đến sau tôi và tôi không đáng cởi quai dép cho
Người” (Ga 1:27). Lại một lần nữa ông Gioan thể hiện đức khiêm nhường khi nói
mình “không đáng cởi quai dép” cho Đấng đến sau ông.
Đức khiêm nhường là nền tảng
mọi nhân đức, nhưng cũng là nhân đức khó thực hiện, bởi vì “cái tôi” luôn “cản
mũi kỳ đà”. Ai cũng muốn được khen, vì đó là bản tính bình thường của phàm
nhân. Không ai muốn bị chê, nhất là những người có chức quyền, danh vọng, địa vị,
“tai mắt” trong thiên hạ, … Tự ái là yêu mình, yêu mình là điều cần, nhưng đừng
yêu mình quá. Đôi khi “chiếc ghế quyền lực” còn được người ta coi trọng hơn
danh dự. Thực tế xã hội đã và đang cho chúng ta thấy rõ như vậy. Đó là một “hội
chứng” đáng quan ngại, ngày nay người ta thường gọi các dạng đó là “chủ nghĩa”
– chủ nghĩa quyền lực, chủ nghĩa hưởng thụ, chủ nghĩa 5V (vội vàng vơ vét về).
Người Việt có cách nói:
“Văn mình, vợ người”. Quả thật, văn mình lúc nào cũng hay, và vợ người bao giờ
cũng đẹp. Người ta luôn muốn chứng tỏ mình đúng và “bản lĩnh” của mình hơn hẳn
người khác. Ai “chạm” vào quyền lợi của mình thì “có chuyện”, dù đó chỉ là
“chuyện nhỏ”, không đáng chi cả. Thật vậy, chỉ nhìn thấy “ngứa mắt” mà người ta
cũng sẵn sàng “xử” nhau theo “luật rừng”, và họ lý luận là “đánh cho bõ ghét”
hoặc “giết cho biết tay”. Quả thật, “cái tôi” và “cục máu tự ái” luôn sẵn sàng
dâng cao như sóng thần bất cứ lúc nào. Đúng là không dễ gì sống khiêm nhường
đâu!
Có lẽ ít ai lại không
nghe nói tới vĩ nhân Mohandas Karamchand Gandhi (2/10/1869 – 30/1/1948). Ông được
dân Ấn Độ tôn là thánh nhân và gọi ông là Mahatma (Tâm hồn Vĩ đại). Ông đã từng
nhận định: “NẾU các Kitô hữu SỐNG ĐÚNG như Chúa Giêsu, tôi THEO đạo ngay”. Quả
thật, một câu nói khiến chúng ta cảm thấy “nhức nhối” và phải suy nghĩ thật nhiều.
Thiên Chúa muốn chúng ta phải thực sự là những nhân chứng sống động và khiêm
nhường mà chúng ta chưa đạt đến tiêu chuẩn mà Ngài đề ra!
Thời gian thấm thoắt thoi
đưa, con đường Mùa Vọng đã bước sang chặng thứ ba (tuần III), nghĩa là đã được
nửa đường. Do đó, hôm nay Giáo hội không sử dụng màu Tím mà sử dụng màu Hồng –
gọi là “Chúa Nhật Hồng”, thể hiện niềm vui mừng vì sắp đến ngày Ngôi Hai giáng
trần. Trong khi chờ mong, không thể ngồi “chờ sung rụng” mà phải tích cực hành
động, nghĩa là chúng ta phải lên đường và vào đời…
Làm nhân chứng là trách
nhiệm và bổn phận, nhưng làm nhân chứng mà không khiêm nhường thì vô ích, Chúa
không cần loại nhân chứng đó!
Lạy
Thiên Chúa, xin cảm tạ Ngài đã dựng nên chúng con để làm sáng danh Ngài, rồi
Ngài lại sai chúng con vào đời để làm chứng về Tình Yêu vô biên và Lòng Thương Xót
bao la của Ngài, xin ban Thánh Thần để chúng con can đảm và nhiệt tâm làm nhân
chứng về Ngài, sẵn sàng dấn thân và hành động với tinh thần khiêm nhường, và
luôn biết nhận mình thiếu sót để khả dĩ sửa sai theo đúng Tôn Ý Ngài. Chúng con
cầu xin nhân danh Đấng Thiên Sai, Đấng cứu độ nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét