KHÁT MƯA GIÊSU
( Chúa nhật I mùa Vọng, năm B)
ĐỨC CÔNG CHÍNH THẮT LƯNG LUÔN KHUYA SỚM
LÒNG TÍN THÀNH BUỘC BỤNG SUỐT
THÁNG NGÀY
Tân Niên Phụng Vụ khởi đầu,
có thể coi đây là “Ngày Tết” Công giáo, là thời điểm khởi đầu một khoảng thời
gian mong chờ Ngôi Hai giáng thế để giao hòa trời đất và cứu độ nhân loại.
Bắt đầu năm Phụng Vụ mới
cũng là lúc đất trời vào Đông, chút se lạnh buổi sáng chợt khiến lòng người lắng
xuống, một cảm giác lạ, chút bâng khuâng thường có trong tình trạng chờ đợi,
nhưng với người Công giáo thì sự chờ đợi đó mang ý nghĩa linh thiêng: Khát khao
Mưa Giêsu. Khoảng mong chờ này không u buồn mà tràn đầy niềm hy vọng, vì Kinh
Thánh đã nói: “Này đây người thiếu nữ mang thai, sinh hạ con trai, và đặt tên
là Emmanuel” (Is 7:14). Và Giáo hội thiết tha cầu xin: “Veni Veni Emmanuel –
Xin Ngự Đến, Lạy Đấng Emmanuel” (nghe thánh ca này ở dưới bài này).
Không nói rõ là niềm khát
khao, nhưng danh họa Michelangelo (1475–1564, Ý) đã khéo léo nhận xét: “Mối
nguy lớn nhất đối với hầu hết chúng ta không phải là mục đích của chúng ta quá
cao và không đạt tới, mà là mục đích của chúng ta quá thấp và chúng ta đạt được”.
Khi thao thức mong chờ, Thánh Vịnh gia than thở: “Ngày khốn quẫn, tôi tìm kiếm
Chúa, tay vươn lên không biết mỏi lúc đêm trường, hồn tôi nào có thiết lời an ủi!
Tưởng nhớ Chúa, tôi thở vắn than dài, suy gẫm hoài nên khí lực tiêu hao” (Tv
77:3-4). Vâng, “lạy Chúa Giêsu, xin ngự đến!” (Kh 22:20b).
I. KHÁT KHAO – MONG
CHỜ
Niềm khát khao và nỗi
mong chờ liên quan lẫn nhau. Vì khát khao mà mong chờ, và ngược lại. Nắng lâu
ngày hóa hạn hán, không khí oi bức, đất đai khô cằn, cây cối héo úa,… Vì thế mà
mọi vật đều khao khát mưa. Khao khát và mong chờ. Cuộc đời luôn có vô số điều
khao khát khiến chúng ta mong chờ nối tiếp mong chờ. Càng mong chờ càng khao
khát: “Lạy Đức Chúa, tại sao Ngài lại để chúng con lạc xa đường lối Ngài? Tại
sao Ngài làm cho lòng chúng con ra chai đá, chẳng còn biết kính sợ Ngài? Vì
tình thương đối với tôi tớ là các chi tộc thuộc gia nghiệp của Ngài, xin Ngài
mau trở lại” (Is 63:17).
Khi thời tiết khô hạn, mọi
người không ngừng vang lên điệp khúc “cầu mưa” như một dạng cầu xin, nhưng người
Công giáo mong đợi một loại Mưa “viết hoa”, loại Mưa này vô cùng đặc biệt: Mưa
Hồng Ân, Mưa Cứu Độ, Mưa Đấng Thiên Sai, Mưa Đức Giêsu Kitô. Như vậy, cầu nguyện
là trách nhiệm chung, và cũng là bổn phận riêng của mỗi người. Khi cầu nguyện,
có thể chúng ta cảm thấy như không có gì biến chuyển, nhưng chính lúc “không thấy
động tĩnh gì” mới là lúc cầu nguyện hiệu quả. Thực ra không phải không có gì xảy
ra, vì Thánh Phaolô đã xác định: “Anh em không thiếu một ân huệ nào, trong lúc
mong đợi ngày Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, mạc khải vinh quang của Người” (1
Cr 1:7). Thật vậy, “Thiên Chúa là Đấng trung thành, Người đã kêu gọi anh em đến
hiệp thông với Con của Người là Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta” (1 Cr 1:9). Ngài
là Thiên-Chúa-Tình-Yêu, chắc chắn Ngài không thể bỏ mặc chúng ta trong nỗi khát
khao và mòn mỏi mong chờ điều thiện hảo.
Đối với xã hội loài người
và trong cuộc sống đời thường, người ta thường lý luận: “Không còn tình cũng
còn nghĩa”. Đúng vậy, thế nhưng đôi khi cái nghĩa còn trọng hơn cái tình. Cũng
với tâm tình đó, Thánh vịnh gia đã tha thiết van xin: “Lạy Chúa Tể càn khôn, xin
trở lại, tự cõi trời, xin ngó xuống mà xem, xin Ngài thăm nom vườn nho cũ” (Tv
80:15). Đó là lòng khát khao và nỗi mong chờ triền miên đêm ngày.
Chúng ta phải miệt mài
mong chờ như vậy chắc chắn không phải Chúa “ác ý” hay “đùa dai”, mà Ngài muốn
chúng ta thực sự đừng xao lãng khi mong chờ, nghĩa là phải toàn tâm toàn ý với
Ngài, khát khao Ngài thành tâm chứ không “bắt cá hai tay”, đồng thời phải nhận
ra “khoảng trống vắng” trong lòng mình như hai người yêu nhau và tương tư nhau,
để rồi chân thành khấn hứa với Chúa: “Chúng con nguyền chẳng xa Chúa nữa đâu,
cúi xin Ngài ban cho được sống, để chúng con xưng tụng danh Ngài” (Tv 80:19). Hứa
rồi thì chớ quên!
Vừa mặc nhiên vừa minh
nhiên, cuộc sống luôn có những “chuỗi” lô-gích. Khi KHAO KHÁT điều gì thì người
ta luôn HY VỌNG và MONG CHỜ, khi MONG CHỜ thì phải TỈNH THỨC. Đó là quy trình rất
tự nhiên. Chí lý!
II. CANH THỨC – SẴN SÀNG
Động thái canh thức và sẵn
sàng cũng có hệ lụy lẫn nhau. Canh thức thì phải sẵn sàng, không thể ngồi đó
canh thức rồi suy nghĩ vu vơ, gặp chăng hay chớ. Trình thuật Mc 13:33-37 (tương
đương Mt 24:36-44) là chuyện kể về một người sắp đi xa, để lại nhà cửa và tài sản,
trao quyền cho các đầy tớ của mình, chỉ định cho mỗi người một việc, và ra lệnh
cho người giữ cửa PHẢI CANH THỨC, cũng có nghĩa là PHẢI SẴN SÀNG.
Trình thuật Tin Mừng hôm
nay ngắn gọn, chỉ có 5 câu, nhưng việc canh thức hoặc tỉnh thức được Chúa Giêsu
đề cập tới 4 lần với động từ PHẢI (bắt buộc) ở thể mệnh lệnh cách:
1. Phải
coi chừng, PHẢI TỈNH THỨC, vì anh em không biết khi nào thời ấy đến (Mc 13:33).
2. PHẢI
CANH THỨC, vì anh em không biết khi nào chủ nhà đến: Lúc chập tối hay nửa đêm,
lúc gà gáy hay tảng sáng (Mc 13:35).
3. Anh
em PHẢI CANH THỨC, kẻo lỡ ra ông chủ đến bất thần, bắt gặp anh em đang ngủ (Mc
13:36).
4. Điều
Thầy nói với anh em đây, Thầy cũng nói với hết thảy mọi người là: PHẢI CANH THỨC!
(Mc 13:37).
Như vậy, sự tỉnh thức rất
quan trọng, và cũng chứng tỏ sự nhắc nhở của dành cho chúng ta: “Cẩn tắc vô
ưu”. Nghe nói về sự canh thức hoặc tỉnh thức, chúng ta thấy có vẻ “nghiêm trọng”
hoặc cho là “đao to, búa lớn”, nhưng thực ra cũng là điều rất tự nhiên. Trong
cuộc sống đời thường, hàng ngày có rất nhiều điều khiến chúng ta PHẢI COI CHỪNG
– tức là canh chừng, canh thức hoặc tỉnh thức: Người mẹ vừa làm việc vừa phải
trông chừng đứa con kẻo nó gặp nguy hiểm – ngày nay còn phải đề phòng “bị bắt
cóc”; người bà phải trông chừng đứa cháu kẻo nó té vô nồi nước sôi bà vừa nấu
xong; bạn để chiếc điện thoại trên bàn cũng phải “mắt trước, mắt sau” khi chạy
vô nhà trong lấy vật gì đó; dùng bếp ga cũng không biết nó “thở mạnh sảng” lúc
nào; bạn đi đường luôn phải “mở mắt to” vì tai nạn luôn có thể xảy ra bất kỳ
lúc nào; dù chỉ là đóng một cây đinh thì bạn cũng phải coi chừng búa đập vào
tay; và còn vô vàn những thứ rất đời thường như vậy mà người ta luôn phải tỉnh
thức… Chắc chắn động thái cảnh giác rất cần thiết, không bao giờ thừa!
Thật gần gũi và thú vị đối
với hình ảnh Chúa Giêsu đưa ra, bởi vì rất cụ thể: Sự trở về bất ngờ của chủ
nhân và sự đột nhập bất ngờ của kẻ trộm.
Kinh nghiệm cho chúng ta
biết về tình trạng bất ngờ. Dĩ nhiên chẳng ai biết chủ nhân về lúc nào, dù chủ
có gọi điện báo trước là 3 giờ về thì cũng không biết kém mấy phút hoặc hơn mấy
phút, nhất là đường xá dễ kẹt xe như ngày nay, ngay cả máy bay cũng thường xảy
ra trường hợp phải hủy chuyến bay vì lý do này hoặc nguyên nhân nọ. Nghĩa là mọi
thứ đều khó có thể chính xác về thời gian, mà khi người ta buồn ngủ rồi thì chỉ
lệch 1 giây cũng có thể ngủ quên và chủ sẽ bắt gặp đầy tớ đang say giấc. Thế
thì tiêu, không thể biện hộ!
Tương tự, đối với kẻ trộm
hoặc kẻ cướp thì càng bất ngờ và nguy hiểm hơn, khỏi chứng minh thì ai cũng biết
chắc là thế. Chỉ trong nháy mắt có thể tiêu tan cả sự nghiệp hoặc nguy hiểm
tính mạng, nhất là xã hội ngày nay cướp giật như rươi, vì “mầu nhiệm của sự
gian ác đang hoành hành” (2 Tx 2:7) trong mọi lĩnh vực, cách riêng với xã hội
Việt Nam hiện nay.
Xét cho cùng, lúc nào
cũng có thứ để chúng ta phải tỉnh thức, thậm chí vợ chồng hoặc người thân quen
cũng còn phải “canh chừng” nhau kia mà. Nói vậy xem chứng có vẻ tiêu cực, nhưng
thực tế là thế đấy!
Tuy nhiên, tình trạng tỉnh
thức quan trọng nhất vẫn là chúng ta “không biết giờ nào Con Người đến”, tức là
Giờ G, giây phút Cánh Chung, thời điểm Chúa Giêsu Quang Lâm. Nhưng tận thế có
hai dạng: Tận cùng thế gian và tận cùng đời mình. Tận thế thì quá hiển nhiên,
nhưng chưa chắc chúng ta có được diễm phúc chứng kiến giây phút trọng đại đó.
Còn “tận thế đời mình” thì ai cũng đích thân “chứng kiến”, vì đó là lúc trút
hơi thở cuối cùng của cuộc đời mình. Dẫu biết rằng ai cũng phải chết, bệnh cũng
chết mà khỏe cũng chết, chẳng tránh đâu được. Biết chắc như thế mà ai cũng thấy
lo và sợ. Bởi vậy mới PHẢI TỈNH THỨC!
Khi mong chờ, khoảng thời
gian đó sẽ là niềm vui nếu chúng ta quan niệm rằng “sống là Đức Kitô và chết là
một mối lợi” (Pl 1:21). Có câu chuyện xưa kể thế này…
Trước khi chết, ngài
Alexander Đại Đế cho triệu tập các quan trong triều đình đến để truyền đạt ba ý
nguyện cuối cùng của mình. Ngài truyền “di chúc” để quần thần tuân thủ:
1. Quan
tài của ông phải được CHÍNH CÁC VỊ NGỰ Y GIỎI NHẤT KHIÊNG ĐI.
2. TẤT
CẢ VÀNG BẠC CHÂU BÁU của ông phải được RẢI DỌC CON ĐƯỜNG ĐẾN HUYỆT MỘ chôn ông.
3. ĐÔI
BÀN TAY ông phải được để THÒ RA NGOÀI QUAN TÀI cho mọi người đều thấy.
Một cận thần rất đỗi ngạc
nhiên về những điều yêu cầu kỳ lạ này nên hỏi ngài tại sao lại muốn như thế.
Ngài Alexander giải thích:
1. Ta
muốn chính các vị ngự y giỏi nhất phải khiêng quan tài của ta để cho mọi người
thấy rằng MỘT KHI PHẢI ĐỐI MẶT VỚI CÁI CHẾT thì chính họ, dù là những người tài
giỏi nhất, cũng KHÔNG THỂ CỨU CHỮA.
2. Ta
muốn châu báu của ta được vung vãi trên mặt đất để mọi người thấy rằng CỦA CẢI
VẬT CHẤT mà ta gom góp được sẽ MÃI MÃI Ở LẠI TRÊN THẾ GIAN NÀY khi ta nhắm mắt
xuôi tay từ giã cõi đời.
3. Ta
muốn bàn tay của ta đong đưa ngoài quan tài để mọi người thấy rằng chúng ta đến
với thế giới này với HAI BÀN TAY TRẮNG, khi chúng ta rời khỏi thế giới này cũng
chỉ có HAI BÀN TAY TRẮNG.
Có nhiều loại kho tàng
quý giá, nhưng kho tàng quý giá nhất đời này là Tình Yêu Thương, đó cũng là thứ
chúng ta nợ Thiên Chúa và nợ nhau: “Anh em đừng mắc nợ gì ai, ngoài món nợ
tương thân tương ái; vì ai yêu người, thì đã chu toàn Lề Luật” (Rm 13:8). Thánh
Phaolô đã minh định: “Đức tin, đức cậy, đức mến, cả ba đều tồn tại. Nhưng đức mến
là quan trọng nhất” (1 Cr 13:13).
Biết sẵn sàng là biết tỉnh
thức, biết tỉnh thức là biết mong chờ, biết mong chờ là biết khát khao Chúa.
Khi khát khao Chúa cũng là khát khao nên công chính – một trong Bát Phúc (Mt
5:6). Mùa Vọng không chỉ là mong chờ mà còn là ngưỡng vọng, hy vọng – hy vọng
nơi Đức Kitô, đồng thời cũng tín thác vào Lòng Thương Xót của Ngài. Và chúng ta
cùng trao nhau điều tốt lành này: “Chúc mọi người được đầy ân sủng của Chúa
Giêsu” (Kh 22:21). Ước mong mảnh-đất-tâm-hồn-khô-hạn của mỗi chúng ta đều được
thỏa niềm khát khao nhờ Cơn-Mưa-Giêsu!
Lạy Thiên Chúa quan phòng và tiền định, xin giúp con biết ngưỡng
vọng Đấng là Chính Lộ, Chân Lý và Sự sống (Ga 14:6), luôn miệt mài hướng thượng,
kiên trì tỉnh thức và hân hoan mong chờ Ngôi Hai ngự đến. Con cầu xin nhân danh
Đức Kitô Giêsu, Thiên Chúa Ngôi Lời và Đấng cứu độ nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét