Thứ Ba, 29 tháng 5, 2018

MẸ DẠY TÔI HÃY LÀ BÔNG HOA “TỈNH THỨC”


MẸ  DẠY  TÔI:
 HÃY  LÀ  BÔNG  HOA  “TỈNH THỨC”
Thứ sáu - 18/05/2018-ĐGM GB Bùi Tuần, 





1. 
Tôi hay nói với Đức Mẹ một lời, mà Đức Mẹ đã thưa với Chúa ngày Truyền Tin. Lời đó là “Xin vâng”.
Đức Mẹ thương đáp lại. Rất nhiều lần và bằng nhiều cách, Đức Mẹ dạy tôi về một điều “xin vâng”, mà Đức Mẹ muốn nhiều nhất nơi tôi, đó là: “Hãy luôn luôn sống tỉnh thức”.
Tỉnh thức để nghe Chúa. Không phải để nghe Chúa dạy chỉ về các nguyên tắc đạo đức. Nhưng nhất là nghe Chúa dạy về cách áp dụng các nguyên tắc đạo đức vào thực tế của cuộc sống cụ thể.
2.
Vâng lời Mẹ, tôi đã tỉnh thức như Mẹ dạy. Tuy tỉnh thức của tôi vẫn còn non kém, nó vẫn được Mẹ khích lệ coi như một bông hoa nhỏ hãy dâng lên Chúa.
Khi dâng bông hoa nhỏ này lên Chúa, tôi cũng xin được chia sẻ với cộng đoàn.

3.
“Tỉnh thức”  thứ nhất mà Chúa luôn muốn thực hiện nơi tôi, đó là Người muốn mở lòng tôi ra, để Người đổ vào đó ơn làm cho tôi ham thích trở nên nhỏ bé hèn mọn, giống tâm tình Mẹ Maria.
Tôi phải tỉnh thức đón nhận ơn đó. Tôi phải tỉnh thức cảm tạ Chúa về ơn đó. Tôi phải tỉnh thức dùng ơn đó trong mọi tương quan đối với Chúa và đối với mọi người.
Đức Mẹ nhận mình chỉ là người nữ tỳ hèn mọn. Chúa chọn Mẹ, chỉ do lòng Chúa thương đoái nhìn.
Nhận được ơn Chúa trao ban, Mẹ vẫn khiêm nhường, muốn được chôn vùi. Thú thực là khi bắt chước Mẹ Maria trong việc trở nên hèn mọn, tôi đã gặp nhiều trắc trở. Trắc trở lớn nhất là tính xấu nơi chính bản thân tôi. Nhưng Chúa thương ban ơn cho tôi biết cộng tác với Chúa bằng sự nhận thấy mình tội lỗi, chỉ biết xin Chúa xót thương mà thôi. Chân thành chỉ là thế. Mà thực Chúa đã xót thương tôi. Sự cảm nhận được ơn Chúa xót thương đó đã giúp tôi rất nhiều trong việc tránh xa những loại hoang tưởng về mình.
4.
Gọi là bệnh hoang tưởng về mình,  khi do bệnh mà tự coi mình là đạo đức hơn người, là thông thái giỏi giang hơn người. Nếu đó thực sự chỉ là do bệnh, thì còn dễ tha thứ, chứ đó lại là một chọn lựa tự do của mình, thì sẽ là một sa sút đạo đức mang tính chất tội lỗi, đưa tới hậu quả tai hại. Tai hại đáng sợ nhất là chính mình tự nộp mình cho quỷ dữ Satan.
Ở đây, tôi nhớ lại một lời thánh tông đồ Phêrô cảnh báo: “Anh em hãy sống tiết độ và tỉnh thức, vì ma quỷ là thù địch của anh em, như sư tử gầm thét, rảo quanh tìm mồi cắn xé” (1Pr 5,8). Thực tế, Satan chỉ cắn xé và nuốt được những kẻ kiêu ngạo. Bởi vì “Thiên Chúa chống lại kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm nhường” (1Pr 5,5).

5.
Cùng với sự tỉnh thức để đón nhận ơn trở nên bé nhỏ hèn mọn theo gương Mẹ, Chúa còn nhắc nhở cho tôi một “sự tỉnh thức” thứ hai theo gương Mẹ, đó là tỉnh thức lo mang Chúa đến cho mọi người.
Xưa Mẹ đến thăm bà Êlisabét, là để đưa Chúa Cứu Thế đến thánh hoá hài nhi Gioan trong lòng bà. Kinh Thánh viết: “Bà Êlisabét vừa nghe tiếng Cô Maria chào, thì đứa con trong bụng bà liền nhảy mừng. Bà được tràn đầy Chúa Thánh Thần, liền kêu lớn tiếng và nói rằng: Em được chúc phúc hơn mọi người nữ, và người con mà em đang cưu mang cũng được chúc phúc. Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này? Vì này đây, tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng tôi đã nhảy lên vui mừng. Em thực có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em” (Lc 1,41-45).
6.
Nay, Chúa cũng thường nhắc bảo tôi là: Hãy biết tỉnh thức đem Chúa đến cho những người khác. Mẹ đã đem Chúa Cứu Thế đến cho mẹ con bà Êlisabét một cách âm thầm khiêm tốn đầy bác ái. Tôi có tỉnh thức đem Chúa vào các tương quan của tôi với những người khác như vậy không?
Để có thể làm được điều đó, tôi phải có Chúa trong lòng tôi. Chúa ở trong tôi, tôi ở trong Chúa. Tôi phải sống thân mật gắn bó với Chúa, như cành nho gắn liền với cây nho (x. Ga 15,1-17).
7.
Tôi có thể nhận biết được là tôi có thực sự thuộc về Chúa, có thực sự ở trong Chúa và thực sự có Chúa ở trong tôi không, nếu tôi thực sự có dấu chỉ này: Tâm hồn tôi chỉ có một hướng đi, đó là khát khao yêu mến Chúa và làm đẹp lòng Chúa. Thú thực, là tôi chưa thấy rõ dấu chỉ đó trong tôi. Nên tôi hết lòng xin Chúa xót thương tha thứ cho tôi. Xin Chúa giúp tôi luôn biết tỉnh thức đem Chúa đến cho mọi người, bằng sự chính tôi luôn được ở trong Chúa, và luôn được thuộc về Chúa. Như Đức Mẹ, và nhờ Đức Mẹ.
8.
Còn một “sự tỉnh thức” thứ ba rất quan trọng, mà Mẹ hay nhắc cho tôi, đó là theo gương Mẹ góp phần vào việc cứu các linh hồn.
Xưa, Mẹ đã góp phần vào chương trình cứu chuộc của Chúa Giêsu bằng những hy sinh đầy yêu thương. Mẹ bước theo Chúa trên đường vác thánh giá. Mẹ đứng dưới chân thánh giá. Mẹ ủi an các tông đồ trong những giờ phút họ cô đơn nhất. Mẹ hiện diện trong Hội Thánh trong những ngày đầu đầy gian khổ. Mẹ muốn tôi cũng hãy biết tỉnh thức, khi Chúa đưa tôi vào những hoàn cảnh cần cộng tác với Chúa, để cứu các linh hồn. Có khi chỉ để cứu một linh hồn mà thôi, Chúa cũng muốn tôi phải tỉnh thức một cách quảng đại. Nếu làm được chỉ một việc đó, tôi thiết nghĩ đây cũng đã là một ơn gọi quý giá Chúa dành cho tôi.
9.
Những chia sẻ trên đây của tôi không nhắm mục đích nào, ngoài mục đích ca tụng tình yêu thương xót Chúa, nhờ Mẹ Maria yêu dấu của tôi. Chính Mẹ đã làm cho tôi được sống, được vui, được cậy, như kinh Lạy Nữ Vương đã dạy.
10.
Tình hình hiện nay đang diễn biến phức tạp. Chúa muốn chúng ta hãy theo gương Mẹ, mà tỉnh thức, ít là trong ba lãnh vực vừa nêu trên.
Kinh nghiệm của tôi cho phép tôi quả quyết điều này:
Nếu chúng ta tỉnh thức theo như Chúa dạy, và theo gương Đức Mẹ, chúng ta sẽ gặp được rất nhiều mầm hy vọng phục sinh ngay giữa những đổ nát do tội lỗi gây ra. Tôi tin vững vàng ở tình yêu thương xót Chúa. Tôi tin một cách rất đơn sơ nhưng tuyệt đối ở Mẹ Maria yêu dấu của tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét