Chuyện phiếm: Đàn bà con gái
Gã
Siêu
Lâu lắm rồi, gã được nghe
một câu nói thuộc hạng danh ngôn, đại khái như thế này:
Đàn bà con gái giống như con mèo, nếu con
mèo ngoáy cái đuôi bên trái, thì chắc chắn nó sẽ nhảy sang bên phải.
Cũng trong chiều hướng ấy,
gần đây ở Việt Nam giới choai rất khoái một bài hát mang tựa đề là “đừng nghe
những gì con gái nói”.
Bài hát này được liệt vào
“tốp ten” nghĩa là mười bài hát được thiên hạ ưa chuộng nhất với những lời lẽ
thật dí dỏm và dễ thương.
“Con gái nói có là không,
con gái nói không là có. Con gái nói một là hai, con gái nói hai là một.Con gái
nói ghét là thương, con gái nói thương là ghét. Con gái nói giận là yêu, con
gái nói yêu là giận. Đừng nghe những gì con gái nói. Đừng nghe những gì con gái
nói. Con gái nói không biết ghen là ghen như điên đấy nhé. Con gái nói không biết
yêu là yêu tới quên đường về. Đừng nghe những gì con gái nói. Đừng nghe những
gì con gái nói....”
Gã có một thằng bạn, thâm
niên quân vụ về cái khoản đàn bà con gái. Sau nhiều phen bị các nàng đá lên đá
xuống, nó đã tích lũy được một số vốn kinh nghiệm khá đồ sộ, đáng mặt sư phụ.
Ngày kia vị sư phụ này đã
truyền cho đệ tử bài học vỡ lòng về tâm lý con gái như sau:
-
Con ơi, con nên nhớ rõ điều này: khi cô
nàng nói với con “ghét anh ghê...à”, nhất là lại kèm theo một cái liếc nhìn,
nheo mắt có đuôi, thì con có thể yên chí nhớn mà hét toáng lên rằng: ôi sung sướng
quá nhẽ vì đời toàn là màu hồng. Bởi vì đó chính là lúc cô nàng đã chịu đèn, yêu con khủng khiếp. Con hãy
nhào vô liền tù tì để kiếm chút cháo, kẻo dịp may qua đi thì khó mà trở lại đó,
ngốc ạ!
Đối với một tên đại ngố
như gã, thì đàn bà con gái quả thật là một mầu nhiệm, toàn là những chuyện ngược
đời và nghịch lý, nhiều kiểu rắc rối, đến quỷ thần cũng không lường nổi.
Đọc lại sách Sáng thế ký,
gã nhận thấy ban đầu, thượng đế lấy bùn đất nhào nặn mà làm thành Adong. Sau
khi ban cho Adong sinh khí bằng cách thổi hơi vào lỗ mũi, Ngài đã cho Adong sống
trong vườn địa đàng. Với khu vườn kỳ diệu này, dù chim hót có véo von, cây cối
có trổ bông khoe sắc, thì Adong cũng chỉ cu ki một mình, lặng lẽ đếm từng bước
chân âm thầm.
Chính thượng đế cũng cảm
cảnh trước sự cô đơn đậm đặc ấy, Ngài thầm nghĩ:
-
Người đàn ông ở một mình không tốt, Ta sẽ
dựng nên một người nội trợ giống như nó.
Nói là làm. Thượng đế chờ
cho tới lúc Adong ngủ say, bèn rút một
chiếc xương sườn của Adong mà dựng nên Eva, rồi dẫn Eva tới ra mắt Adong.
Thoạt nhìn thấy Eva cặp mắt
Adong long lên còng cọc và miệng ông sững sờ kêu to:
-
Này đây xương tôi và thịt bởi thịt tôi.
Nếu lúc bấy giờ Adong biết
dùng tiếng Việt Nam để diễn tả ý tưởng tuyệt vời này, thì hẳn ông chỉ cần rên
lên hai tiếng ngắn gọn:
-
Mình ơi!
Bởi vì chữ “mình” vừa là
thân xác, vừa là anh, vừa là em, vừa là chúng ta nữa. Ôi hai tiếng “mình ơi”
sao mà ngọt như đường cát, mát như đường phèn, thấm tới lục phủ ngũ tạng, làm
chết lịm cả con tim. Ôi, mình ơi!
Thế nhưng, đời không như
là mơ. Sau cái phút gặp em tinh tú quay cuồng, “sau cái” thuở ban đầu lưu luyến
ấy, sau cái cảm giác ngọt lịm của hai tiếng “mình ơi” và bốn mắt liếc nhìn
nhau, thì khởi sự cho những ngược đời và nghịch lý, những nhiêu khê và rắc rối.
Trước thái độ chưng hửng ấy,
Tây Thi đã phát cười nắc nẻ. Nhưng rồi khi địch quân vây hãm thực sự, dù lửa
báo động đã nổi lên, thì cũng chẳng có ma nào đến tiếp cứu, khiến Ngô Phù Sai
phải thua chạy.
Từ những bằng chứng cụ thể
ấy thiên hạ đã kết luận:
-
Vua nghe vợ, mất nước.
Một chính trị gia mà lem
nhem, gây nên sì căng đan với đàn bà con gái, thì chỉ có nước thân bại danh liệt
mà thôi.
Bình thường chúng ta gọi đàn ông là phái mạnh đàn bà là phái yếu. Thế
nhưng nếu đem ra cân đong đo đếm, chưa chắc đàn ông đã ăn được đàn bà và phái
nam chưa chắc đã xơi tái được phái nữ.
Thực vậy, đàn ông phải thức
trắng một vài đêm, thì tứ chi bải hoải, ngồi đâu ngáp đấy. Trong khi đó, làm
sao có thể kể hết những giấc ngủ đứt đoạn và những đêm thức trắng của các bà mẹ
để chăm sóc cho đứa con của mình.
Xét về góc cạnh bền bỉ, dẻo
dai để chịu đựng, thì đàn bà hơn hẳn đàn ông. Vì thế, đàn bà con gái thường sống
thọ hơn đàn ông con trai. Nói cách khác, các ông thường ngủ sớm hơn các bà. Sự
kiện này để lại một hậu quả trầm trọng, đó là số đàn bà góa chồng đông hơn số
đàn ông góa vợ bội phần.Chẳng biết có ai đã lưu tâm tìm cách giải quyết vấn đề
xã hội này chưa?
Bình thường đàn bà con
gái vốn dịu hiền và tế nhị, thế nhưng hãy đợi đấy. Nói vậy mà hổng phải vậy
đâu. Con mèo tuy hiền thật, nhưng khi nó chỉ cào cho một phát, là toặc da và
vãi máu, vì móng của nó rất nhọn và răng của nó rất sắc.
Đàn bà con gái một khi đã
nổi máu tam bành thì hiền cũng hóa dữ. Gã đã từng chứng kiến những cô em bé bỏng
tựa như nai vàng ngơ ngác, dịu hiền như ...ni cô, hổng dám như ma xơ đâu, thế
mà khi cơn giận bừng bừng bốc lên, tẩu hỏa nhập ma, cũng lồng lộn như con bò
điên nước Ăng lê, cũng xỉa xói như con choi choi, cũng chửi rủa có bài có bổn
như mấy cô đào cải lương ca sáu câu vọng cổ thật mùi.
Gã xin đưa ra một vài nạn
nhân của quý bà chằng lửa:
Trước hết là Socrate. Ông
là triết gia nổi tiếng của Hy Lạp, một bậc thầy trong thiên hạ, nhưng oái oăm
thay, ông lại là nạn nhân của bà vợ. Bà khinh bỉ ông là thứ trói gà không chặt.
Ngày kia, ông định đi ra phố, thì liền bị bà tặng cho một chậu nước dơ vào mình sau cơn giận
lôi đình.
Thế nhưng, ông vẫn bình
tĩnh nói:
-
Có sấm có sét, ắt trời phải đổ mưa.
Và ngán ngẩm trước mụ vợ
đanh đá, ông đã phát biểu một cách chua chát:
-
Trời sinh ra biết bao thú dữ, nhưng đàn bà
mới thật là con thú dữ đáng sợ nhất.
Đó là chuyện bên Tây, còn
chuyện bên Đông thì kể lại:
Thi hào Tô Đông Pha có một
người bạn là Trần Qúy Thường. Qúy Thường có người vợ hay ghen tức và hung dữ. Mỗi
lần Tô Đông Pha đến chơi, đều bị nghe những tiếng chửi bới la hét ầm ĩ. Thấy vậy,
họ Tô bèn làm thơ chế diễu như sau:
“Hốt văn Hà Đông sư tử rống.
Trụ trượng lạc thủ tâm
mang mang.”
Có nghĩa là:
- Bỗng nghe sư tử Hà Đông rống
Tay run gậy rớt lòng kinh hãi.
Từ đó, bốn chữ “sư tử Hà
Đông” thường được dùng để chỉ người vợ có tính tình hung dữ. Tuy nhiên, Hà Đông
ở đây là Hà Đông bên Tàu, chứ không phải Hà Đông bên Ta, vì thế quý bà quý cô gốc
Hà Đông, đừng vội lòng động lòng lo mà sinh ra buồn bã.
……………………………………………………………………….
……………………………………………………………………....
GS
Nguồn: vuisongtrendoi@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét