Hòa bình long lanh -- Hòa bình mong manh
24/04/2022
- Chúc Thanh
Tháng Tư Đen
30 Thang Tu
Ngày quốc hận 30-04-1975
lại gần kề, 47 năm qua đi như một giấc mộng dài của Việt Nam. Những ký ức, những
kỷ niệm còn đó, chưa thể xóa mờ. Chiến tranh kéo dài, không thể định mức ở chỗ
nào suốt cái chiều dài gian nan của dân tộc, nhớ lại một vài cái mốc còn lãng
đãng ấn sâu như:
Ngày 11-11-1972 là ngày
quân lực Hoa Kỳ chuyển giao căn cứ Long Bình cho Việt Nam Cộng Hòa, sự chuyển
giao này biểu lộ việc chấm dứt can thiệp của Hoa Kỳ vào Việt Nam sau 7 năm trợ
chiến.
Ngày 24-12-1972 tài tử
Bob Hope tới thăm và trình diễn, vấn an binh sĩ Hoa Kỳ ở Sài Gòn, ông ủng hộ việc
Mỹ dội bom ở Bắc Việt, coi như đó là áp lực cộng sản Việt Nam chấp nhận hòa
bình.
Ngày 30-12-1972 Bắc Việt
trả lời bằng lòng tiếp tục hòa đàm vào tháng 1-1973 để tìm giải pháp ngừng bắn
cho miền nam Việt Nam. Kissinger và Lê Đức Thọ lại gặp nhau.
Từ 18/1 đến 26/1/1973 cả
hai bên, quân lực Việt Nam Cộng Hòa và quân đội cộng sản ở miền Nam đều tích cực
chiến đấu giành dân lấn đất, trước khi có cuộc ngưng bắn chính thức.
Ngày 27-1-1973 Hiệp định
ngừng bắn và hòa bình được lập lại cho Việt Nam được ký kết tại Paris các thành
phần ký kết gồm: Việt Nam Cộng Hòa; Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam;
Bắc Việt; và Hoa Kỳ. Hiệp
định vừa ký là cộng sản lắt léo, vờ chấp nhận kiểu đình chiến da beo da gấu, lấn
đất dần dần của miền nam Cộng Hòa để áp đặt lên toàn quốc chủ nghĩa vô thần ngoại
lai.
Hiệp định hòa bình cho Việt
Nam có hiệu lực từ 8 giờ sáng ngày 27/1/1973.
Tất cả xung quanh khu vực
chúng tôi ở là vùng tam giác Dĩ An, Công Thanh, Nhơn Trạch. Phía Nhơn Trạch có
kho đạn trung ương thành Tuy Hạ, Công Thanh là tụ điểm giao liên của cán binh
CS thường xuyên, Dĩ An gần bên chiến khu D, mật khu của bên kia. Sau bao năm
chinh chiến liên miên, được tin sắp có hòa bình, lòng người rộn rã mừng vui, tội
nghiệp làm sao vì có nhiều thế hệ đã đầu tư xương máu, mồ hôi, nước mắt đến cả
tuổi thanh xuân vào cuộc nồi da xáo thịt ý thức hệ tự do và cộng sản!
Ngày 27/1/1973 dù gì thì
hòa bình đã tới, nghe hòa bình, lòng người nao nao một niềm vui vô tận. Vì sao?
Vì trong chiến cuộc, dân hay quân chết chóc hy sinh là chuyện bình thường.
Nhưng còn sống tới ngày hòa bình thì đúng là hên xui may rủi.
*
Sau ngày 28/1/1973, Cộng
sản miền Bắc Việt Nam hợp với Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam liên tục vi phạm hiệp
định Paris ở điểm cốt lõi là: Cấm dùng vũ lực để thống nhất quốc gia.
Lê Đức Thọ từ chối giải
Nobel hòa bình, để chúng cấu kết nhau lấn chiếm miền Nam tự do. Sau hiệp định
Paris, có những đợt tấn công đáng kể của chúng ở miền Nam vì chúng được miền Bắc
tăng quân viện, chúng đã đánh những trận lớn ở Kontum và Chương Nghĩa rất đẫm
máu sau 28/1/1973.
Tháng 12/1974, tỉnh lỵ
Phước Long lại bị cộng sản tấn công. Viện trợ của đồng minh cho Việt Nam Cộng
Hòa kém dần kém đi. Trong khi Việt Cộng có hơn 300.000 quân với nhiều chiến xa
và súng phòng không.
Tháng 2/1975 Văn Tiến Dũng
vào Nam nhận chức Tổng tư lệnh cộng quân ở miền Nam Việt Nam (1). Quân đội Việt
Nam Cộng Hòa đã chiến đấu anh dũng đẩy lui nhiều lần bị địch áp đảo như trận Hải
Lăng ở Quảng Trị, đối diện với sư đoàn 304 BV (trung tá Lê Huấn chỉ huy)
Tại vùng I cuộc hành quân
Lam Sơn 719, kết hợp với các lực lượng Sư đoàn I Bộ binh, Thiết giáp, Biệt động
quân, Lữ đoàn Nhẩy dù và Thủy quân Lục chiến đã càn quét cộng quân trong một kế
hoạch quy mô rộng rãi (2).
Cuối năm 1974, cộng quân
pháo kích nhiều lần vào các thành phố miền Nam và mở nhiều đợt tấn công biển
người ồ ạt. Bên ta đã phản công anh dũng, giữ vững được phòng tuyến. Nhưng rồi
do sự thu xếp qua lại của thế lực ngoại cường, đồng minh cắt giảm vũ khí nhiên
liệu của ta.
Việt Cộng lại được chi viện
mạnh mẽ, qui mô hơn. Sức mạnh ở trên đầu súng, chúng lấn chiếm mau chóng Ban Mê
Thuột, Tuy Hòa, Phú Yên… rồi các tỉnh miền Trung và tràn xuống cướp miền Nam
(3).
Miền Nam ta cạn kiệt vũ
khí, đến nỗi một người lính chiến pháo binh, điển hình, ở mặt trận Xuân Lộc, phải
ôm đầu than rằng:
– Còn một ụ pháo với mươi
trái đạn lớn, mà ba mặt phe ta bị giáp công đều gọi “Allô, kim cương, xin khai
hỏa trợ chiến tọa độ… Trời ơi, còn ít đạn đại pháo thế này, thì anh nào ăn, anh
nào nhịn đây?
Rồi chuyện bi thảm đã đến.
Sáng 30/04/1975 ông Dương Văn Minh kêu gọi binh sĩ buông súng đầu hàng.
Các tướng Trần Văn Hai,
Lê Nguyên Vĩ, Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, tất cả họ, đã buồn thảm, tức tối và
anh dũng tự sát. Ngày nay hũ tro cốt của tướng Nguyễn Khoa Nam vẫn còn trụ ở
tháp Quan Âm, Già Lam Tự Gò Vấp. Cứ chiều năm nào, chiều 30 tết nào, cũng có
lác đác, thỉnh thoảng một vài người lính già vào thăm, chiêm bái ông. Huynh đệ
chi binh còn mãi mãi trong lịch sử Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa!
Cũng ngày 30-04-1975 đó,
100.000 người Việt Nam bỏ nước ra đi lánh nạn cộng sản. Cũng ngày 30-04-1975
ông đại sứ Hoa Kỳ rời Việt Nam.
Những người lính Mỹ cuối
cùng còn ở lại giữ an ninh cho những người ra đi. Những người lính sau cùng nhứt
rốt ráo trú ngụ trên lầu cao nhất tòa đại
sứ, một người ngồi gác nắp cầu thang, nắp cầu thang đã đóng sập xuống, và anh
lính ngồi đó đợi chuyến máy bay cuối cùng,
cuối cùng nhứt. Cứ 10 phút, anh lại khẽ mở nắp cầu thang lên, thả nhẹ xuống
một trái lựu đạn khói.
Anh kể là anh chỉ còn
không đủ 10 trái lựu đạn cay và các anh mong máy bay không đến quá trễ, là
trong vòng một giờ đồng hồ thôi. May thay, Chúa thương, anh vừa thả xuống quả
khói cuối cùng thì từ xa có một chấm đen xuất hiện, rồi trực thăng đáp nhè nhẹ
xuống.
Cũng ngày 30-04-1975 đó,
Lê Đức Thọ đến tòa đại sứ Pháp ở đại lộ Thống Nhất và đi thẳng vào văn phòng đại
sứ Mérillon nói:
– Tôi đến đây để đuổi cổ
ông ra khỏi Sài Gòn trước 9 giờ ngày mai.
Ông Mérillon gật đầu.
Và trong hơn 10 năm sau,
nước Pháp đã dùng tiền viện trợ nhân đạo giúp người tị nạn Việt Nam vượt biển
và không hề tặng cho Hà Nội một đồng quan nào. (4)
Rồi sau nửa thế kỷ chiến
tranh Việt Nam chấm dứt, Việt Nam được hòa bình theo kiểu Cộng sản. Hòa bình
trong vòng tay Hà Nội ư? Người Việt Nam đã phải cam lòng bỏ nước ra đi. Có nhiều
người chết để đổi lấy tự do! Nhiều quân nhân, rất nhiều, nhiều công chức bị tù
đầy, đầy ải, khốn khổ, nhục hình, trong các trại tù từ trong Nam ra ngoài Bắc!
Lịch sử Việt Nam còn ghi đậm muôn đời tội ác của bè lũ Cộng sản Việt Nam.
Còn ở nước CHXHCN Việt
Nam ngày nay, thì giai cấp đảng thống trị, đảng cầm quyền, đảng tư bản đỏ, mô
hình kiểu các bộ lạc thời xa xưa… đang cai trị đang hô hào dân tiến lên, cứ tiến
lên, dù là dân phần lớn vẫn đói khổ triền miên, và lạc hậu, suy đồi đạo đức,
văn hóa, truyền thông xã hội, kinh tế lạc loài băng đảng.
Tiến lên, tiến lên đâu?
Tiến mãi lên đi, tiến lên cho đến khi nào mà quay lại nhìn lãnh thổ Việt Nam,
chẳng còn một người, một mống Việt Nam nào nữa. Ô, toàn là người Tầu, người
Hoa.
Chừng đó hết đường tiến!
Hòa bình đó! Hoà bình long lanh! Hòa bình mong manh!
– Chúc Thanh
(Paris, 4-2022)
(2) (3) (4) Trích trong
tác phẩm “Những Biến Cố Lớn” của giáo sư Nguyễn Đình Tuyến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét