DẠ TIỆC ÂN TÌNH
( Thứ Năm
Tuần Thánh )
(Wed,
23/03/2016 - Trầm
Thiên Thu)
Lễ Vượt
Qua hay lễ Quá Hải (Anh ngữ là Passover) là lễ quan trọng nhất
của người Do Thái, kéo dài một tuần. Chiều ngày 14 tháng Ni-xan (khoảng tháng
Ba, tháng Tư dương lịch), người ta sát tế chiên (cừu) tại đền thờ, rồi tư
tế lấy máu chiên mà đổ dưới chân bàn thờ. Khi đêm xuống, người ta sẽ ăn
tiệc Chiên Vượt Qua theo gia đình hay theo nhóm, rồi lấy chút máu chiên bôi lên
cửa nhà.
Lễ Vượt
Qua được cử hành như một cuộc tưởng niệm nhằm giúp mỗi người sống lại kinh
nghiệm của cha ông họ được giải phóng khỏi ách nô lệ Ai Cập xưa kia. Trong bữa
tiệc, người ta ăn thịt chiên với bánh không men và rau đắng (Xh 12:14), ngoài
ra, họ cũng uống với nhau bốn chén rượu đã được vị chủ tọa bữa tiệc chúc
lành để kỉ niệm bốn lời hứa của Thiên Chúa với dân Do Thái: [1] Ta sẽ
đem các ngươi ra từ ách của Ai Cập; [2] Ta sẽ giải thoát các ngươi khỏi cảnh
làm tôi mọi chúng; [3] Ta sẽ giương cánh tay mà chuộc lấy các ngươi; [4] Ta sẽ
lấy các ngươi làm dân Ta, và Ta sẽ là Thiên Chúa các ngươi. Cuối bữa tiệc này,
mọi người cùng hát Thánh Vịnh.
Bữa Tiệc
Ly là Dạ Tiệc Vượt Qua, Chúa Giêsu dùng bữa với các môn đệ. Trong bữa tiệc này,
Ngài làm hai điều quan trọng và kỳ lạ: thiết lập Bí Tích Thánh Thể và Ngài đích
thân rửa chân cho các môn đệ. Cả hai hành động đó là dấu chỉ của yêu thương,
của lòng thương xót.
Vậy yêu
thương là thế nào? Yêu thương là CHO hay NHẬN? Có ai cân-đo-đong-đếm được tình
yêu đâu mà sao biết kẻ yêu ít, người yêu nhiều?
Xưa nay,
từ cổ chí kim, chưa có một định nghĩa nào về tình yêu trọn vẹn nhất khiến người
ta thỏa mãn. Chữ Yêu rất đơn giản mà cũng rất nhiêu khê. Chỉ có một tình yêu
đích thực nhưng được nhìn với nhiều lăng kính, mỗi người yêu mỗi cách và mức độ
cũng rất khác nhau. Nói chung, yêu là CHO nhiều hơn NHẬN, yêu đến quên mình, đó
mới là Tình Yêu chân chính, thế nên người ta mới nói “yêu là chết trong lòng”. Yêu là khổ, không khổ không là yêu, khổ
đến “chết” mới là yêu! Không chỉ “chết trong lòng” mà chết thật, vì có
những người đã dám liều chết vì quá yêu!
Việt Nam
có chuyện tình Đồi Thông Hai Mộ và chuyện tình Lan và Điệp, còn Tây phương có
chuyện tình Romeo và Juliet. Những chuyện tình thật lãng mạn và đẹp nhưng cũng
đầy chất bi thương!
Yêu là
khổ, không yêu thì lỗ, nên người ta cương quyết “thà chịu khổ hơn chịu lỗ”. Những người đó “ngon” thật và can đảm thật! Người ta còn gọi đó là “thú đau thương”. Đau thương mà lại “thú vị”, yêu như điên, đó mới là yêu
thật lòng, vị tha chứ không vị kỷ. Chúa Giêsu đã xác định: “Không có tình
thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của
mình” (Ga 15:13). Sau những ngày tháng hoang đàng, Thánh Giám mục Tiến sĩ
Augustinô đã hối tiếc: “Con yêu Chúa quá muộn màng”, và rồi thánh nhân
nói thêm: “Mức độ yêu Chúa là yêu vô hạn”. Một mức độ kỳ lạ: giới hạn
của yêu thương là yêu-không-giới-hạn!
Yêu thương
liên quan hai động thái cần thiết: Vâng Phục và Phục Vụ.
VÂNG
PHỤC VÌ YÊU THƯƠNG
Trình
thuật Xh 12:1-8, 11-14 cho biết các chi tiết: Đức Chúa phán với ông Môsê và
ông Aharon trên đất Ai Cập: “Tháng này, các ngươi phải kể là tháng đứng đầu các
tháng, tháng thứ nhất trong năm. Hãy nói với toàn thể cộng đồng Ít-ra-en: Mồng
mười tháng này, ai nấy phải bắt một con chiên cho gia đình mình, mỗi nhà một
con. Nếu nhà ít người, không ăn hết một con, thì chung với người hàng xóm gần
nhà mình nhất, tuỳ theo số người. Các ngươi sẽ tuỳ theo sức mỗi người ăn được
bao nhiêu mà chọn con chiên. Con chiên đó phải toàn vẹn, phải là con đực, không
quá một tuổi. Các ngươi bắt chiên hay dê cũng được. Phải nhốt nó cho tới ngày
mười bốn tháng này, rồi toàn thể đại hội cộng đồng Ít-ra-en đem sát tế vào lúc
xế chiều, lấy máu bôi lên khung cửa những nhà có ăn thịt chiên. Còn thịt, sẽ ăn
ngay đêm ấy, nướng lên, ăn với bánh không men và rau đắng”. Luật cũ chú
trọng cách sống tự nhiên của con người, và cách hành lễ cũng “thực tế” hơn ngày nay, nhưng đó là thể
hiện sự vâng lời – vâng lời Chúa nghĩa là yêu mến Chúa.
Học ăn,
học nói, học gói, học mở. Đầu tiên là phải học ăn. Cách ăn cũng có luật: lưng
thắt gọn, chân đi dép, tay cầm gậy. Cách ăn “lạ”
nhất là “phải ăn vội vã”, vì đó là lễ
Vượt Qua mừng Đức Chúa. Đêm ấy Thiên Chúa rảo khắp đất Ai Cập, sát hại các con
đầu lòng trong đất Ai Cập, từ loài người cho đến loài thú vật, và sẽ trị tội
chư thần Ai Cập. Nghe vậy chúng ta cảm thấy Chúa “dữ tợn” quá. Nhưng không, luật cũ là luật tự nhiên, những gì là “đầu tiên” được dành ưu tiên cho Thiên
Chúa, gọi là “của lễ đầu mùa”, kể cả
con đầu lòng. Ngày nay, một số dân tộc vẫn có cách mừng thu hoạch như lễ mừng
lúa mới, lễ mừng thu hoạch,…
Vết máu
bôi trên nhà là dấu hiệu vâng phục, tức là “giữ
luật”, và là “dấu hiệu tình yêu”.
Những người trong nhà đó sẽ không bị tai ương tiêu diệt khi Thiên Chúa giáng
hoạ trên đất Ai Cập. Ngày đó được chọn làm ngày tưởng niệm, ngày đại lễ mừng
Đức Chúa. Đó là luật quy định cho đến muôn đời. Luật đó là hồng ân Chúa ban.
Ngài ban đủ thứ ân sủng để con người đủ sức “vượt
qua” biển đời. Thiên Chúa YÊU nhiều nên CHO nhiều, còn chúng ta NHẬN quá
nhiều mà yêu chẳng bao nhiêu, thế nên:
Lấy chi đáp đền Chúa đây
Vì bao ân huệ chính Ngài đã ban? (Tv 116:12)
Dù thật
lòng muốn đền đáp ơn Chúa nhưng chẳng có gì để dâng, nếu có thì cũng chẳng có
gì xứng đáng. Thân phận bụi tro mọn hèn cả dám thân thưa:
Con nâng chén hồng ân cứu độ
Mà xưng tụng danh Chúa mãi thôi (Tv 116:13)
Thời quân
chủ, thần dân không được ngước nhìn Long Nhan, ai nhìn sẽ bị tội khi quân và
phải chết. Thần dân muốn tâu trình điều gì phải quay hướng khác và không được
tâu trực tiếp mà chỉ được tâu với cái “bệ
rồng” Vua ngồi: “Muôn tâu bệ hạ”. Thế nhưng, đối với Thiên Chúa là
Vua các vua và Chúa các chúa, thân sâu bọ chúng ta lại được diện kiến Tôn Nhan
thì quả là vô cùng diễm phúc: “Trước Thánh Nhan thật là quý giá, cái chết
của những ai hiếu nghĩa với Ngài” (Tv 116:15). Chúng ta chỉ là tôi tớ Ngài,
con của nữ tỳ Ngài, thế mà lại được diễm phúc thì phải ghi lòng tạc dạ thâm ân
này: “Con sẽ dâng hiến lễ tạ ơn mà xưng tụng danh Chúa” (Tv 116:17),
đồng thời phải chân thành tự thề hứa: “Lời khấn nguyền với Chúa, con xin giữ
trọn, trước toàn thể Dân Ngài” (Tv 116:18).
PHỤC
VỤ VÌ YÊU THƯƠNG
Biết
thì phải chia sẻ cho người khác, trừ khi người ta không muốn được chia sẻ. Chia
sẻ là một dạng yêu thương: cho, tặng, biếu. Chính Thánh Phaolô đã xác nhận: “Điều
tôi đã lãnh nhận từ nơi Chúa, tôi xin truyền lại cho anh em” (1 Cr 11:23).
Rồi ngài kể lại việc Chúa Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng tạ ơn, rồi bẻ
ra và nói: “Anh em cầm lấy mà ăn, đây là Mình Thầy, hiến tế vì anh em; anh
em hãy làm như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy”, và cuối bữa thì Chúa Giêsu
nói: “Đây là chén Máu Thầy, Máu đổ ra để lập Giao Ước Mới; mỗi khi uống, anh em
hãy làm như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy” (1 Cr 11:24-25). Thánh
Phaolô giải thích: “Từ nay cho tới ngày Chúa đến, mỗi lần ăn Bánh và uống
Chén này, là anh em loan truyền Chúa đã chịu chết” (1 Cr 11:26), do đó mà
chúng ta hằng ngày tuyên tín trong mỗi Thánh lễ: “Lạy Chúa, chúng con loan
truyền Chúa chịu chết, và tuyên xưng Chúa sống lại, cho tới khi Chúa đến”,
hoặc “Lạy Chúa, mỗi lần ăn Bánh và uống Chén này, chúng con loan truyền Chúa
chịu chết cho tới khi Chúa đến”.
Ngay trước
Lễ Vượt Qua, Đức Giêsu biết “giờ của
Ngài” đã đến, đó là giờ Ngài phải bỏ thế gian mà về với Thiên Chúa Cha.
Ngài yêu thương mọi người đến giọt Nước và giọt Máu cuối cùng, Ngài không muốn
xa chúng ta, nhưng Ngài phải tuân phục Thánh Ý của Chúa Cha.
Đức Giêsu
biết rõ Giuđa nghĩ gì, tính toán ra sao, và sắp làm gì. Nhưng Thánh Ý Chúa Cha
nhiệm mầu. Thế nhưng, có người lập luận rằng “quỷ sứ không được cứu độ”. Giuđa bị gọi là quỷ sứ, Phêrô bị gọi là
satan, mà quỷ sứ và satan có khác nhau? Sao satan được cứu độ mà quỷ sứ lại
không được? Có gì lấn cấn? Thật ra chẳng ai dám phán xét, cũng chằng ai xứng
đáng mà có quyền kết án ông Giuđa. Đừng chỉ “săm
soi” một vài khía cạnh nào đó rồi quyết đoán. Tại sao Tội Nguyên Tổ lại
được Giáo hội gọi là Tội Hồng Phúc? Thật là mầu nhiệm, vì Lòng Chúa Thương Xót
lớn hơn mọi tội lỗi của cả nhân loại kia mà!
Chúa Giêsu
bởi Thiên Chúa mà đến, và Ngài sắp phải trở về cùng Thiên Chúa. Do đó, trong
một bữa ăn, Ngài đứng dậy, rời bàn ăn, cởi áo ngoài ra, và lấy khăn mà thắt
lưng. Rồi Ngài đổ nước vào chậu, bắt đầu rửa chân cho các môn đệ và lấy khăn
thắt lưng mà lau. Chắc hẳn môn đệ nào cũng ngạc nhiên vô cùng khi thấy Sư phụ
hành động “kỳ cục nhất thế gian”.
Thế nên,
khi Ngài đến chỗ ông Simôn Phêrô, ông liền thưa: “Thưa Thầy! Thầy mà lại rửa
chân cho con sao?” (Ga 13:6). Không hề có bề trên nào dám làm chuyện
“ngược đời” và “động trời” như vậy. Nghe Phêrô nói, Đức Giêsu trả lời: “Việc
Thầy làm, bây giờ anh chưa hiểu, nhưng sau này anh sẽ hiểu” (Ga 13:7). Ông
Phêrô chưa thể hiểu nên lại thưa: “Thầy mà rửa chân cho con, không đời nào
con chịu đâu!” (Ga 13:8a). Đức Giêsu đáp: “Nếu Thầy không rửa cho anh,
anh sẽ chẳng được chung phần với Thầy” (Ga 13:8b). Nghe Thầy nói “không được chung phần” thì ông Phêrô
liền thưa: “Vậy, thưa Thầy, xin cứ rửa, không những chân, mà cả tay và đầu
con nữa” (Ga 13:9). Nhưng Đức Giêsu bảo ông: “Ai đã tắm rồi, thì không
cần phải rửa nữa; toàn thân người ấy đã sạch. Về phần anh em, anh em đã sạch,
nhưng không phải tất cả đâu!” (Ga 13:10). Ông Phêrô cụt hứng, chẳng khác
như bị tạt nước lạnh. Rõ ràng Ý CHÚA HOÀN TOÀN KHÁC HẲN Ý LOÀI NGƯỜI. Ngài rất
thâm ý nên mới nói: “Không phải tất cả anh em đều sạch”.
Rửa chân
cho các môn đệ xong, Ngài mặc áo vào, về chỗ và nói: “Anh em có hiểu việc
Thầy mới làm cho anh em không?” (Ga 13:11). Hỏi vậy thôi, chứ Ngài biết
tỏng là chẳng ai hiểu, vì ông nào cũng “mắt
chữ O và miệng chữ A”, cứ như trời trồng hết thảy. Thấy thế, Chúa Giêsu nói
luôn: “Anh em gọi Thầy là Thầy, là Chúa, điều đó phải lắm, vì quả thật, Thầy
là Thầy, là Chúa. Vậy, nếu Thầy là Chúa, là Thầy, mà còn rửa chân cho anh em,
thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau. Thầy đã nêu gương cho anh em, để anh em
cũng làm như Thầy đã làm cho anh em” (Ga 13:13-15).
Thầy mà còn rửa chân cho đệ tử, chủ mà rửa chân cho đầy tớ,
thế thì chắc chắn đệ tử hoặc đầy tớ cũng phải rửa chân cho nhau. Thầy đã nêu
gương cho đệ tử, để đệ tử cũng làm như Thầy đã làm cho đệ tử. Đó là Luật Yêu
của Chúa. Luật nhẹ nhàng mà KHÔNG DỄ thực hiện, lời giản dị mà thâm thúy. Và đó
cũng là điều chúng ta phải suy nghĩ, nhất là trong Tam Nhật Thánh này, vì chính
Chúa Giêsu đã làm gương cho chúng ta noi theo.
Chữ Yêu
bắt đầu bằng mẫu tự Y có hình “ngã ba”,
nghĩa là có 3 hướng: Hướng lên Chúa, hướng tới tha nhân, và hướng về chính
mình. Yêu Chúa hết linh hồn và hết trí khôn, yêu người như chính mình, yêu mình
ít thôi – không được yêu mình thái quá (tự ái là yêu mình thái quá, là ích kỷ).
Yêu có những hệ lụy quan yếu. Yêu là điều luôn có mối liên kết quan trọng: Cần
thiết --> thiết tha --> tha thứ. Đó là quy-trình-yêu-thương, là
vòng-tròn-thương-xót. Và một hệ lụy khác lại phát sinh: YÊU thì phải KÍNH, KÍNH
thì phải NỂ, NỂ thì phải TRỌNG, TRỌNG thì phải VỌNG (mong), MONG thì thấy NHỚ,
NHỚ nghĩa là YÊU. Đó là vòng-tròn-yêu bắt đầu và kết thúc bằng động từ YÊU.
Chúa nhớ chúng ta và chúng ta cũng phải nhớ Chúa, mà NHỚ NGÀI thì PHẢI THI HÀNH
THÁNH Ý NGÀI. Hoàn toàn hợp lý!
Cũng như
khi nói về gia đình, chúng ta áp dụng danh từ kép “hiếu đễ”. Và thật kỳ lạ với chuỗi hợp lý này: HIẾU thì phải ĐỄ
(nhường), NHƯỜNG thì phải NHỊN. Nhờ đó mà “trong
ấm, ngoài êm”, tạo nên “tổ ấm”,
tạo nên hạnh phúc gia đình. Xã hội cũng vậy. Cộng đoàn cũng thế. Nói chung, tất
cả chỉ cần tóm gọn trong một chữ YÊU. Biết yêu thì biết thương, biết thương thì
biết xót, đó chính là biết sống lòng thương xót của Thiên Chúa.
Lạy
Thầy Giêsu chí thánh, nhân từ và giàu lòng thương xót, xin đổi mới trái tim chúng
con nên giống Chúa để càng ngày càng thêm nhiều “máu yêu” hơn, nhờ đó mà chúng con có thể vừa yêu mến Ngài vừa yêu
thương tha nhân, đồng thời dám sống và hành động như Ngài trong mọi hoàn cảnh.
Ngài là Đấng hằng sinh và hiển trị muôn đời. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét